Editor: Mẹ Bầu Trước mặt tất cả luật sư, ở ngay trong biệt thự cũ của nhà họ Lâm, ba Tạ mẹ Tạ lấy thân phận là thành viên Hội đồng quản trị của tập đoàn AC, ủng hộ việc cổ phần công ty cùng tài sản của Lâm thị phải trả lại cho Lê Lạc. Thái độ cùng lập trường này của ba Tạ mẹ Tạ, hoàn toàn cấp đủ thể diện cho Lê Lạc. Mọi chuyện liền quy về một mối giống như trước. Nhất là mẹ Tạ, khoảng thời gian trước còn có chút lưỡng lự đối với Lê Lạc, hôm nay ngồi ở chỗ này sau khi nghe xong được toàn bộ quá trình, cho dù Lê Lạc không còn là người trong lòng của con trai mình nữa, bà cùng chồng của mình cũng đã tin tưởng vào Lê tiểu thư, mà không phải là Phương phu nhân. A! Không phải là Lê tiểu thư, mà là nhị tiểu thư chân chính của nhà họ Lâm. Ba Tạ mẹ Tạ đi trước. Tạ Phồn Hoa trước khi đi quét mắt một cái nhìn Lâm Hi Âm, lưu lại một câu nói: "Phương phu nhân, tôi Tạ Phồn Hoa lớn hơn cô đến mấy chục tuổi. Tôi đây cũng ỷ vào là người lớn tuổi muốn nói mấy câu cuối cùng với cô: “Hữu nhi bất tri chỉ, thất kỳ sở dĩ hữu; dục nhi bất tri túc, thất kỳ sở dĩ dục”. (Dịch nghĩa: Có mà không biết ngừng lại, sẽ mất những gì đã có; ham muốn mà không biết đủ, sẽ mất tất cả những gì mình ham muốn). Hôm nay sở dĩ cô không được ưa chuộng, tuyệt đối không phải là vì người nhà họ Tạ chúng ta đã liên hợp với nhau để ức hiếp cô. Điều này cũng giống như người nhân viên già của Lâm thị kia, cũng nói chuyện giúp cho Tiểu Lê mà không phải là nói giúp cho cô! Cũng tuyệt đối không phải vì liên quan đến việc cô là con gái nuôi mà Tiểu Lê là con gái ruột. Bất kể là chuyện lần trước cô đã chiếm dụng danh sách nhập học vào trường Lan Đại, mà còn là hành vi ở năm đó. Tôi hy vọng cô có thể hiểu rõ được đạo lý “tự thực ác quả” (*) này." (*) “Tự thực ác quả”: Câu thành ngữ, tương tự như câu “Ác giả ác báo”. “Gieo nhân nào, gặt quả ấy” của Việt Nam Nói đơn giản “đắc đạo giả đa trợ, thất đạo giả quả trợ”. (**) (**) “Đắc đạo giả đa trợ, thất đạo giả quả trợ”: Dịch nghĩa: Hợp chính nghĩa thì sẽ có nhiều người trợ giúp. Phi chính nghĩa sẽ có ít người giúp đỡ Lâm Hi Âm ngửa đầu mình ra, đột nhiên bà ta đứng bật dậy, mở miệng nói: "Tất cả mọi người đều nói thực dễ nghe, con gái nuôi và con gái ruột thực sự giống nhau hay sao? Cho dù Lê Lạc thật sự là Lâm Thanh Gia, nhưng mà tất cả mọi người đều không ai biết chuyện năm đó, dựa vào cái gì mà nói lời chỉ trích tôi chứ?" Tạ Phồn Hoa: "... !" Tức giận đến mức không biết nói như thế nào nữa rồi. Mẹ Tạ liền nói thay cho chồng mình: "Phương phu nhân, lấy tư cách là một người mẹ đã sinh ra hai con, nhưng tôi có cảm nhận được, tình cảm của cô đối với cha mẹ nuôi của mình thực bất mãn nghiêm trọng. Gần đây những chuyện ở trên Internet tôi đều đồng dạng chú ý. Chuyện năm đó ở bệnh viện cô đã quyết định buông tay cứu chữa cho người mẹ nuôi của mình, tôi cũng có nghe thấy. Lúc đó tôi cho rằng có thể là vì cô có nguyên nhân khác, nhưng hiện tại tôi thật sự đã không còn có ý nghĩ giống như vậy nữa rồi. Đối với loại người như cô, tôi không muốn nói lời giáo dục với cô, nhưng tôi nhất định sẽ phối hợp với tư pháp cơ cấu điều tra lại tất cả những chuyện ngoài ý muốn của nhà họ Lâm năm đó... Cô tự giải quyết cho tốt." Lâm Hi Âm: "..." "Thanh Gia." Mẹ Tạ quay mặt hướng về phía Lê Lạc mở miệng, gọi Lê Lạc bằng cái tên lúc trước: "Nếu cần phải ra tòa làm chứng, cháu có thể tìm ta." Lê Lạc ngẩng đầu, đôi mắt rất sáng, khách khí nói lời cảm tạ: "Cảm ơn tổng giám đốc Ôn." Ba Tạ mẹ Tạ một trước một sau rời đi. Đi đến cửa biệt thự, lái xe của nhà họ Tạ đã chạy tới để đón người. Mẹ Tạ nói giúp đỡ cho chồng mình một phen, hai người hai mặt nhìn nhau, tâm tình đầy phức tạp. Nhất là Tạ Phồn Hoa, đầu óc của ông giống như là đã muốn nổ tung lên rồi. Về việc tập đoàn AC cầm giữ cổ phần công ty nhà họ Lâm, bọn họ đều biểu hiện ra thái độ: chuyện con dâu bây giờ sẽ như thế nào đây? Lê Lạc là con gái thứ hai của nhà họ Lâm, như vậy so tuổi tác thế nào thì cũng lớn hơn con trai của bọn họ đến hơn một giáp. (***) (***) Nguyên văn nhiều tuổi hơn một vòng. Một vòng là một giáp bằng mười hai năm. Trong truyện Lê Lạc (Lâm Thanh Gia) năm hai mươi tuổi đã có “giấc ngủ đông” dài hai mươi lăm năm. Đến hiện tại Lê Lạc đã được bốn mươi lăm tuổi. Tạ Uẩn Ninh mới có ba mươi hai tuổi, kém Lê Lạc mười ba tuổi. Tuy rằng thoạt nhìn so với con trai của bọn họ có ít tuổi hơn một giáp... Thế nhưng chủ yếu là con trai của bọn họ cũng không phải là một đứa trẻ nhỏ. Tạ Phồn Hoa chỉ có thể lắc đầu, nghĩ đến một sự kiện, trao đổi cùng với vợ của mình, nói: "Bà nói xem, Uẩn Ninh và Tiểu Lê đã chia tay nhau, chuyện này có phải là bởi vì Uẩn Ninh đã biết chuyện, nên ghét bỏ Tiểu Lê vì đã nhiều tuổi hơn hay không?" Rồi sau đó, Tiểu Lê đã dứt khoát vứt bỏ con tr của bọn họ? Sự phán đoán này của chồng mình, mẹ Tạ hoàn toàn không tin. Bà lắc đầu nói: "Tôi có thể không nhìn ra được là con trai của chúng ta đã ghét bỏ cái gì, thực sự ghét bỏ cái gì. Nhưng cũng có thể là Lê tiểu thư ghét bỏ con của chúng ta nhỏ tuổi hơn." Hả! Tạ Phồn Hoa bỗng dưng nhíu mày, tại sao có thể như vậy chứ! Đau đầu vạn phần, Tạ Phồn Hoa ngồi vào trong xe, vẫn là phải sử dụng một viên thuốc hạ huyết áp. Huyệt Thái Dương của ông lại đập thình thịch dồn dập không ngừng như trước. Tạ Phồn Hoa còn nói: "Tiểu San, bà nói xem, hơn bốn mươi tuổi liệu còn có thể sanh được con hay không?" Mẹ Tạ không vừa ý với lời nói này của chồng mình. Vẻ mặt bày biện vẻ nhắc nhở, nói một câu: "Tôi chính là người lúc hơn bốn mươi tuổi mới sinh Uẩn Ninh đó." Tạ Phồn Hoa... Mẹ Tạ đồng dạng thật đau đầu. Liền trước đó không lâu, bữa cơm chiều của nhà họ Tạ kết thúc, Uẩn Ninh đã mang theo Lê tiểu thư rời đi, bà đã lưu lại con gái cùng con rể hai người, ép hỏi con rể một câu: "Thương Vũ, năm đó chúng ta cũng không yêu cầu con phải lấy con gái nhà ta." Cha mẹ và con gái, vĩnh viễn là cha mẹ luôn quan tâm đến con gái nhiều hơn một chút. Suy bụng ta ra bụng người, cho dù năm đó Lê tiểu thư hoàn toàn vô tội, nếu Uẩn Ninh thực sự cưới Lê tiểu thư, con gái Tĩnh Di của bà sẽ phải đối mặt thế nào với Lê Lạc? Con rể của bà là một người tốt, nhưng mà cho thấy, chắc chắn con rể vẫn còn có sự tiếc nuối lẫn yêu thích đối với Thanh Gia. Mà Lê tiểu thư cũng đã biểu lộ rõ thân phận: Cô chính là Lâm Thanh Gia trăm phần trăm. Lê Lạc biết, ngày hôm nay cô bộc lộ rõ thân phận của mình như vậy, người khó chấp nhận nhất nhất định là Tạ Tĩnh Di. Lê Lạc nhìn về phía Thương Vũ cùng Tạ Tĩnh Di: "Tổng giám đốc Thương, xem diễn xong rồi, có thể mời ngài rời đi trước được không " Thương Vũ đồng dạng cũng lo lắng cho vợ của mình khó tiêu hóa, tạm thời không biểu lộ thái độ. Thương Vũ đang muốn mang theo vợ của mình là Tạ Tĩnh Di rời đi, thì Lâm Hi Âm hồi lâu vẫn không có lên tiếng, giờ đột nhiên mở miệng, nói với Tạ Tĩnh Di: "Tĩnh Di, cái chuyện ảnh chụp lúc đó là tôi đã nghĩ sai rồi. Nhưng mà bộ dạng của người đàn bà kia lớn lên giống ai, chị hẳn là đã có đáp án rồi." Giọng nói của Lâm Hi Âm mơ hồ ẩn chứa sự lạnh lùng, mang theo mấy phần bình nứt không sợ bể.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]