Lời nói này của Lê Lạc thật quá kiêu ngạo. Lâm Giai Khởi vẫn không sao nhịn được: "Lê Lạc, cô dựa vào cái gì mà nói như vậy?" "Dựa vào. . . Dựa vào, đến mẹ của cô cũng sắp sửa không thể được mang họ Lâm nữa rồi." Lâm Giai Khởi nghẹn đỏ mặt: ". . . Cô nói bậy bạ gì đó?" Ánh mắt của Lê Lạc đảo quanh, nhìn nhìn bộ dáng của Lâm Giai Khởi. Cô ta thực sự cũng không giống như hoàn toàn không biết chuyện. "Tôi đây không có nói quàng xiên nhé! Cô đồng dạng cũng có thể đến hỏi mẹ của mình xem thế nào." Không nghĩ muốn ngồi nói chuyện cùng với tiểu công chúa nữa. Lê Lạc vẫy gọi người phục vụ tới thanh toán, bỏ Lâm Giai Khởi ngồi lại một mình ở trong nhà hàng ở ngoại ô thành phố. Đích xác, Lâm Giai Khởi thực sự chút biết về chuyện này. Càng nghe xong những lời mà Lê Lạc đã nói, Lâm Giai Khởi liền ngẫm nghĩ liên hệ. Lâm Giai Khởi thống khổ bụm mặt - - không cần! Cô nhớ mang máng có một lần hồi cô còn học trung học, thời điểm nghỉ hè từ trong trường học tiếng nước ngoài đi ra ngoài, có một người phụ nữ đã già, ăn mặc giản dị, đứng chờ cô ở cửa trường học. Nhìn thấy Lâm Giai Khởi, bà cụ đi tới nắm lấy tay cô: "Con là Kỳ Kỳ phải không . . ." Bà già ấy còn nói mình là bà ngoại của cô. Lâm Giai Khởi sợ tới mức sắp phát khóc. May mắn mẹ cô kịp thời đi đến đón cô, dắt cô lên xe. Lâm Giai Khởi hỏi mẹ rằng cái bà lão kia là ai, làm sao có thể nói là bà ngoại của cô. Mẹ đã nói cho cô biết người nọ là kẻ điên, rồi bảo với cô không cần để ý đến chuyện đó. Lúc đó có rất nhiều bạn học của cô đều nhìn thấy được một màn kia. Lâm Giai Khởi phải dùng lời giải thích người phụ nữ già đã gọi cô là Kỳ Kỳ kia chính là bảo mẫu. . . Buổi chiều, Lâm Giai Khởi ở trong nhóm bạn bè của mình đã cập nhật một nội dung mới - - "Oan oan tương báo cho đến tận khi nào nữa đây, có thể khoan dung được thì hãy độ lượng khoan dung." Thời điểm Lê Lạc tra soát đến nhóm bạn bè của Lâm Giai Khởi, là lúc cô đang ở bờ hồ thả câu cùng với chú Đinh. Thả cần câu câu cá thì phải cần đến sự nhẫn nại. Mà Lê Lạc từ trước đến giờ lại không phải là một người buông câu có tính nhẫn nại. Cô nhớ lại trước kia, khi cô cùng ba ba đi câu cá, ba ba còn lấy chuyện cổ tích ngụ ngôn Tiểu Miêu Điếu Ngư (*) để giáo dục cô. (*) Tiểu Miêu Điếu Ngư: (小猫钓鱼的): Dịch nghĩa: Mèo con đi bắt cá. Đây là câu chuyện cổ tích ngụ ngôn. Truyện kể rằng, có một chú Mèo con đi bắt cá ở dưới suối. Mỗi lần cá bơi qua, Mèo con lại quờ chân ra để bắt, nhưng lần nào cá cũng bơi thoát. Mèo con không nản chí, vẫn kiên trì ngồi bắt cá. Cuối cùng, Mèo con cũng đã bắt được một con cá. Câu chuyện ngụ ngôn khuyên người ta làm bất cứ chuyện gì cũng đều phải có tính kiên trì nhẫn nại. Trên đời này, đạo lý rất nhiều, nhưng có thể làm được, thì lại có bao nhiêu đây! Đương nhiên, lại càng có nhiều người cũng chỉ biết dùng đạo đức để buộc chặt người khác, cái gì mà muốn buông tay, cái gì mà học được sẽ tha thứ, cái gì mà một nụ cười liền xóa hết thù hận? Đều là những lời nói nực cười. Cho nên, cô thích Tạ Uẩn Ninh. Hai người từ khi quen biết nhau tới nay, anh sẽ quản cô, nhưng chưa bao giờ anh đứng ở trên quy phạm đạo đức cao để giáo dục cô. Trong điện thoại của mình, Lê Lạc vẫn còn giữ lại tin nhắn mà Tạ Uẩn Ninh đã gửi tối hôm qua, khi cô đang ngồi ở trong xe. Cô cho rằng tin nhắn sẽ rất dài, nhưng lại chỉ có một câu nói đơn giản - - "Lê Lạc, em có thể tìm thấy niềm vui ở trong những việc mà bây giờ em đang làm hay không?" Vấn đề mà Tạ Uẩn Ninh hỏi, phải mất một hồi lâu sau cô mới nhắn tin trả lời lại cho anh được: "Sẽ không, nhưng cái mà em muốn nhận được là sự thỏa mãn." Trả thù những người mà cô đã từng oán hận, làm cho cuộc sống của bọn họ trở nên hỏng bét, từ trên thiên đường liền bị rơi vào trong địa ngục. Chính bản thân cô cũng sẽ cảm thấy không có bao nhiêu vui vẻ. Thực sự, sự vui vẻ cũng không phải được xây dựng ở trên sự thống khổ của người khác. Trả thù, cũng sẽ không thể bù đắp lại được những tổn thương đã xảy ra trong quá khứ. Hôm nay Lâm Giai Khởi đã nói với cô rất nhiều những lời nói cao cao tại thượng. Nhưng chỉ có một câu Lâm Giai Khởi đã nói không hề sai: Cô trả thù mẹ tôi, thì có thể làm cho mẹ của cô sống lại trở vềhay sao? Không thể được, đương nhiên là không thể. Nhưng mà, cô có thể để cho bản thân mình sống chậm lại, tự cứu lấy bản thân và cứu chuộc Lâm Thanh Gia đã từng bất lực… Cho nên, trả thù sẽ không làm cho cô cảm thấy vui vẻ, nhưng mà lại làm cho cô có thể cảm thấy thỏa mãn. Thật sự thỏa mãn, khi cô xé mở lần lượt từng cái một của lớp mặt nạ dối trá của Lâm Hi Âm, thật sự là sảng khoái tràn trề. Tiếp sau đó, Tạ Uẩn Ninh đã nhắn tin lại cho cô rất nhanh. Cũng như vậy, chỉ là đơn giản một cái icon biểu hiện: "Tôi đã biết." . . . "Lê Lạc, rốt cuộc cháu là ai?" Đang thả câu, Đinh Đại Sơn đột nhiên mở miệng hỏi một câu, quay đầu nhìn lại về phía cô, trong ánh mắt có điều hoài nghi. Lê Lạc ngồi ở trên chiếc ghế dựa màu trắng ngoài trời, khóe miệng hơi bĩu ra; nhìn thấy cái phao trên cần câu động đậy, không kịp giải thích, trước nói với Đinh Đại Sơn: "Chú Đinh, lại có cá đã mắc câu." Đinh Đại Sơn thu hồi cần câu. Quả nhiên cần câu được nhấc lên một cái, thì thấy đó là một con cá nhỏ dài chừng một tấc. Bởi vì là cá nhỏ, cho nên Đinh Đại Sơn lại thả cá xuống để phóng sinh. Đinh Đại Sơn lại quay đầu lại hỏi: "Lê Lạc, hiện tại cháu có thể nói cho chú Đinh biết được không? Rốt cuộc, cháu là ai vậy?" Lê Lạc gật đầu: "Được ạ." Sự thật cô cũng không tính giấu diếm chú Đinh chuyện cô là ai. Lúc trước cô đã nói cho chú Đinh biết, cô là con gái của Lâm Thanh Gia. Một mặt, hiện tại cô đã không hề tiếp xúc với chú Đinh khoảng 25 năm rồi. Lòng người dễ đổi, Lê Lạc không xác định được liệu có thể nói ra hết toàn bộ với chú Đinh hay không. Về mặt khác, nếu chính miệng mình đã nói cho người khác biết một sự thật, không bằng tự chú Đinh tìm hiểu phát hiện ra thì giá trị tin tưởng mới cao. Vì vậy, những ngày này, trong khi Lê Lạc xác nhận rằng chú Đinh có thể hoàn toàn đáng tin cậy, khi tiếp xúc với chú Đinh, cô liền bố trí ra một chút những sự việc gì đó làm cho chú Đinh nghi ngờ chuyện đó, khiến cho chú Đinh phải chủ động hỏi cô. Hôm nay là một ngày rất đẹp, gió thổi phe phẩy nhè nhẹ, mây trời rất mỏng. Nhìn những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ yên tĩnh, Lê Lạc kể lại cho chú Đinh nghe hết thảy những chuyện xảy ra năm đó. Chuyện cha mẹ bị xảy ra tai nạn xe cộ, rồi chuyện sau đó cô vì uất ức nên sau bị phát sinh chứng bệnh trầm cảm, cô đều nói ra hết thảy. Ngày hôm qua ở nhà họ Tạ, Thương Vũ nói cô là vị hôn thê của anh. . . Cái gì mà chuyện vị hôn thê hươu vượn kia chứ. Lúc đó cô vì uất ức nên đã bị trầm cảm nặng, lại cộng thêm bị sự khống chế của thuốc, gần như đã biến thành một con bé ngốc rồi. Kết quả cô đã bị như vậy rồi, Thương Vũ còn vẫn muốn kết hôn lấy cô làm vợ như trước, lại còn nói muốn chăm sóc cho cô cả đời. Chỉ vì cái chuyện này. . . mà cô đã được coi là vị hôn thê rồi hả? Cái lo gic ngang ngược gì vậy chứ! Nếu mà nói như vậy. . . thì cô và tiểu lưu manh Ninh Ninh kia cũng có thể được tính vợ chồng rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]