Chương trước
Chương sau
Lê Lạc lại gật đầu, lúc này khắp cả người cô đều cảm giác thật mệt mỏi.
"Thôi được rồi." Tạ Uẩn Ninh thở ra một hơi, ánh mắt của anh chậm rãi từ từ chớp chớp. Trên khuôn mặt anh vẫn mang vẻ tuấn lãng vô cùng sắc bén. "Còn một vấn đề cuối cùng nữa."
Lê Lạc ngẩng đầu lên. Cô có cảm giác, lúc này giống như là vào thời điểm hành hình, rốt cục lưỡi dao lớn kia đã rơi xuống cổ cô rồi- -
Tạ Uẩn Ninh lạnh lùng nhìn Lê Lạc: "Việc chia tay rút cục cũng không có gì xê xích nhiều lắm. Em đã suy nghĩ thế nào rồi, có còn muốn chia tay nữa hay không?"
Lê Lạc: "..."
Tạ Uẩn Ninh hỏi lại: "Em có còn muốn chia tay nữa hay không?"
Lê Lạc cong miệng lên, rốt cục kiên cường nói một hồi: "Giáo sư, đáp án của em là không thay đổi."
Tạ Uẩn Ninh: "Được, vậy thì tôi cũng như thế, đồng ý. Tôi đồng ý chia tay."
Đáp án này, hẳn là cũng không phải tạm thời chuẩn bị.
Lê Lạc mím môi lại, như vậy là đã thanh toán xong rồi hả? Cô… vậy thì cô cũng không cần thiết ở lại đây lâu thêm nữa... Lê Lạc đứng lên, hơi hoạt động lại tứ chi đã cứng ngắc một chút, mở miệng nói câu chào từ biệt: "Giáo sư, vậy em đi trước đây!"
"Được!" Tạ Uẩn Ninh đáp lại, không quên dặn một câu, "Trên đường đi nhớ chú ý an toàn."
"Vâng!" Lê Lạc trả lời. Cô rời khỏi bàn ăn, đi được mấy bước, lại quay đầu lại nói, "Giáo sư, hẹn gặp lại."
Tạ Uẩn Ninh: "... Gặp lại."
Kỳ thực, Tạ Uẩn Ninh đã nói chuyện thật dễ dàng với cô rồi. Nếu đổi lại là người đàn ông khác, khả năng đều sẽ muốn động thủ, làm sao cô có thể tiếp cận nhiều như vậy được. Lê Lạc đi ra khỏi ngưỡng cửa ra vào, tiếp sau đó hai cánh cửa liền khép lại, nhẹ nhàng đóng chặt.
Thang máy đi xuống, Lê Lạc một đường đi ra đại sảnh của lầu một. Bên ngoài gió thổi thật to. Cô sờ sờ lên ót mới phát hiện ra, hình như mình đã bỏ quên chiếc mũ ở trên lầu rồi.
Ai dà... Thôi thì cứ để tùy tiện.
Gió đêm thổi vù vù. Lê Lạc đi qua chỗ khoảng trống giữa hai tòa nhà cao tầng. Luồng gió mạnh tựa như muốn thổi vào trong lồng ngực của cô, quét mạnh đến mức ngũ tạng lục phủ của cô đều đau nhức.
Lúc quẹt thẻ để ra ngoài cửa, Lê Lạc lại phát hiện ra, tấm thẻ ra vào mà Tạ Uẩn Ninh đã đưa cho cô, lúc này cũng vẫn còn đang ở trong tay của cô.
Ai... Thôi thì cũng cứ để tùy tiện.
Tùy tiện một chút, cũng không đến mức bó tay bó chân, thay đổi bản thân mình và chủ tâm. Lê Lạc đi tới bên cạnh chiếc xe của mình. Cô thở ra một luồng hơi trắng xóa, giật mở cánh cửa xe màu trắng. Bên ngoài rất lạnh, tay chân của cô cũng bắt đầu run lên, hận không thể lập tức chui vào trong xe.
Tiếp sau đó, Lê Lạc cũng ngoái đầu trở lại, ngẩng đầu nhìn lên. Chung quy Lê Lạc cứ nhìn mãi vào ánh sáng của ngọn đèn ở trên tầng 26. Ánh sáng ngọn đèn đọng lại ở trong mắt cô, chợt lóe chợt lóe, giống như là một ngôi sao mới hạ xuống.
Ầm ầm ầm! Chiếc xe thể thao yên lặng chạy ở trên đường cái ở trong bóng đêm. Lê Lạc nắm chặt tay lái, ngón tay hơi hơi có chút lực. Tiếp sau đó cô vỗ nhè nhẹ lên trên phương hướng cái khay, rồi cười lên hắc hắc hai tiếng.
Khổ sở cái gì chứ, đã được lợi rồi còn gì? !
...
Bên này con trai và cô con dâu tương lai vừa chia tay, Tạ Phồn Hoa không cập nhật thông tin kịp thời, lại nhắn tin trên WeChat yêu cầu kết bạn với Lê Lạc. Đeo lên mắt cặp kính lão, tay Tạ Phồn Hoa cầm một chiếc điện thoại di động gửi đến Lê Lạc lời yêu cầu kết bạn. Địa chỉ ID của Lê Lạc là do ông đã được thằng cháu ngoại của mình đặc biệt gửi tới. Thương Ngôn mắc cỡ ngại ngùng đối với ông, nhưng không biết lại rối rắm vì cái gì.
Thương Ngôn đương nhiên là rối rắm. Anh đang lo lắng nếu như ông ngoại của mình biết được sự thật, rồi sau đó không sao tiếp nhận được Lê Lạc! Anh có thể tiếp nhận bản thân mình có thêm một người chị gái, lẽ nào ông ngoại của anh lại cũng có thể chấp nhận bản thân mình, lại có thêm một đứa cháu gái ngoại nữa hay sao?
Đương nhiên là không thể.
Sở dĩ Tạ Phồn Hoa muốn kết bạn cùng với Lê Lạc, chủ yếu là bởi vì sau khi từ đảo thị trở về, Lê Lạc liền chưa từng tới nhà họ Tạ lần nào để thăm nom hai ông bà già này. Nhưng con trai của Tạ Phồn Hoa lại nói, bạn gái tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, cần phải được tha thứ nhiều hơn. Được, cô gái nhỏ kia đang trong giai đoạn trưởng thành, ông liền tha thứ!
Không phải không thừa nhận, Tạ Phồn Hoa cũng cực kỳ tưởng nhớ đến cô nhóc Lê Lạc này. Lê Lạc tuy không hiểu chuyện, nhưng trên người cô lại có thần thái và khí chất mà ông rất thích.
Hệ thống báo lên: Lời yêu cầu kết bạn của bạn đã gửi đi thành công. Tạ Phồn Hoa để điện thoại di động xuống, chờ đợi đáp lại.
Lê Lạc trở lại nhà trọ, mới nhìn thấy ở trên tài khoản Wechat của cô, Tạ lão tiên sinh vậy mà lại nhắn tin yêu cầu kết bạn, lại còn ghi thêm ba chữ trong tin nhắn - - "Tạ Phồn Hoa" .
Nằm ở trên giường của mình, Lê Lạc ít nhiều cũng có thể đoán được vì sao Tạ Phồn Hoa lại muốn kết bạn với cô. Phỏng chừng là ông cụ lại muốn khảo sát cô đây. Thật thương tình cho ông cụ mà! Hiện giờ Lê Lạc cô đã chia tay cùng với Tạ Uẩn Ninh rồi, cũng không cần thiết phải có liên quan nhiều lắm, cũng không cần thiết phải kết giao.
Lê Lạc bấm vào ô từ chối, đồng thời nhắn thêm nguyên nhân cô từ chối kết bạn - - "Ba ba khiếu thú, cháu và khiếu thú đã chia tay nhau rồi."
Tại nhà họ Tạ, Tạ Phồn Hoa nhận được này tin nhắn từ chối này, giận đến phát ngất đi ở trong phòng ngủ.
Sau khi Thương Ngôn đã gửi ID WeChat của Lê Lạc đến cho ông ngoại của mình, anh cũng gọi điện thoại cho Lê Lạc, hẹn ngày mai chơi bóng một trận.
"Lê Lạc, cô cũng thử hỏi cậu nhỏ một chút xem sao, hỏi xem cậu nhỏ có đi hay không?" Thương Ngôn mở miệng nói, lại bảo Lê Lạc hỏi cậu nhỏ của mình. Ở trong lòng cậu nhỏ, Lê Lạc quan trọng hơn so với người là cháu như anh. Như vậy chờ đến khi Lê Lạc trở thành chị gái của anh, ở trong lòng anh, cũng như vậy, Lê Lạc cũng sẽ trở nên nặng hơn so với cậu nhỏ
Dù sao, chị gái thì cũng sẽ thân thiết hơn là cậu nhỏ.
Lê Lạc từ chối lời mời của Thương Ngôn, nói: "Thương Ngôn, tôi vừa mới chia tay với giáo sư rồi... Không tiện gọi điện thoại để hỏi chuyện này với giáo sư đâu."
Thương Ngôn: "... !"
Lê Lạc và Thương Ngôn đều đang nghỉ đông rồi, nhưng mà vài ngày cuối cùng thì Tạ Uẩn Ninh vẫn phải đến Sở sinh hóa Thanh Hoài để đi làm. Sáng tinh mơ, anh và Chu Bắc cùng dừng xe một lúc. Cách vài ngày không gặp mặt, câu nói đầu tiên của Chu Bắc với anh chính là: "Lão Tạ, anh và Lê Lạc đã chia tay nhau rồi sao?"
Từ ngày hôm qua đến bây giờ, đây là câu hỏi cùng loại thứ ba mà Tạ Uẩn Ninh đã nhận được. Sao vậy nhỉ, sao toàn bộ thế giới đều biết đến chuyện anh chia tay với Lê Lạc rồi?
Ánh mắt của Tạ Uẩn Ninh chứa đựng sự lạnh lùng, nhìn về phía Chu Bắc.
Trời ạ, hóa ra đây lại là sự thật. Chu Bắc thực sự cảm thấy rất kỳ quái. Anh ta không nhịn được mà lại hỏi một câu: "... Chẳng lẽ đây là kết quả mà anh đã đuổi theo cô ấy tới Nước Mỹ sao?"
Rốt cục, Tạ Uẩn Ninh đã hiểu rõ nguyên nhân vì sao mọi người đều biết chuyện anh chia tay với Lê Lạc rồi. Ngày hôm qua, vào lúc ba giờ sáng, Lê Lạc đã cập nhật một cái tin nhắn trong nhóm bạn bè .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.