Tạ Uẩn Ninh dồn sức ra tay. Tay anh không giống như đang chỉ giữ tại cổ tay của cô, mà càng giống như đang nắm chặt ở trong lòng cô. Lê Lạc không ngờ rằng, nhanh như vậy Tạ Uẩn Ninh đã biết được, bỗng chốc lại còn kéo cả gốc gác của cô lên. Trong não Lê Lạc trở nên trống rỗng, hồi lâu sau lại có một chút giận dữ bốc lên. Vốn tưởng rằng, giữa hai người còn có thể tốt hơn trong một thời gian nữa. Đuôi mắt Lê Lạc nhẹ nhàng nhướng lên, sóng mắt lại thoáng lấp lánh một chút. Chậm rãi, cô thu tay của mình lại, ý đồ tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Tạ Uẩn Ninh. "Giáo sư, có thể cho em đi trước được không?" Lê Lạc lại lên tiếng. Tạ Uẩn Ninh rốt cục buông tay của bạn gái mình ra. Bất quá, anh vẫn bên cạnh đứng ở Lê Lạc như trước. Hai người bả vai kề sát bả vai với nhau. Có một số việc, vốn chỉ là nghi hoặc rất nhỏ, đến mức không thể phỏng đoán xác thực được, đến cuối cùng tất cả lại được chứng thực. Tạ Uẩn Ninh chiếm được một cái đáp án cực kỳ khó có thể tin được, nhưng lại cực kỳ hợp Logic. Tạ Uẩn Ninh thừa nhận bản thân cảm thấy có chút không tiêu hóa được. Dùng kiểu lời nói của Chu Bắc mà nói, một người đàn ông luôn có những chuyện không ngừng lại được. Đè ép tất cả cảm xúc lại, Tạ Uẩn Ninh mở miệng nói đối với Lê Lạc: "Sau khi chấm dứt mọi chuyện, em hãy đi đến nhà trọ để tìm tôi." Giọng nói không nặng không nhẹ, giống như kiểu không cho cự tuyệt. Lê Lạc đồng ý: "Vâng..." Chiếc áo khoác tây trang khoác trên người cô đột nhiên có chút nặng trĩu. Lê Lạc cố gắng vươn bả vai lên, sốc lại ý chí chiến đấu. Vốn dĩ là Lê Lạc muốn giả bộ là người hùng dũng oai vệ, để tạo ra sức ép, không nghĩ tới lại gặp Tạ Uẩn Ninh, người còn ma vương hơn cả cô, nửa đường lại chặn cô lại. Lê Lạc mím môi, lại gật gật đầu. Buổi tối cô nhất định sẽ đi tìm anh. Tạ Uẩn Ninh rốt cục cho Lê Lạc đi rồi, ánh mắt lại quét nhìn cục diện của Lê Lạc: Môi đỏ mọng, áo khoác tây trang, trợ lý thư ký... Bạn gái chuẩn bị đầy đủ như vậy, đương nhiên là Tạ Uẩn Ninh không nên ngăn trở. Anh hơi hơi xoa xoa cằm, ý bảo Lê Lạc có thể rời đi. Đi đối mặt với một nhóm người ở bên ngoài kia, đang bị cô giống như một con sói đùa giỡn xoay quanh. Biết rõ rành rành người đùa giỡn kia chính là bạn gái của mình, đáy lòng Tạ Uẩn Ninh vẫn như trước, cảm thấy có chút không yên lòng, giống như là người đàn ông vốn có thiên tính chăm sóc đối bạn gái nhỏ của mình. Cho dù biết sự thật chân tướng, biết năng lực của Lê Lạc còn lớn hơn so với tưởng tượng của anh. Tạ Uẩn Ninh còn cho rằng, Lê Lạc tuổi còn nhỏ sẽ phải chịu nhận thiệt thòi. Sự thật hết thảy cũng giống như một câu nói mà cô đã từng nói với anh ngày trước: "Giấc mộng của em là biến thành một nữ ma đầu, Phật đến chém Phật, ma đến chém ma." Ngẫm lại cũng chỉ có người có thiên tính trẻ con mới có cái kiểu tranh hơn thua như vậy. Sự khác nhau duy nhất chính là, anh nghĩ muốn nói chuyện theo kiểu trẻ con không chút kiêng kị, thì bạn gái anh lại thực sự đang cố gắng. ... Lê Lạc đi rồi, bả vai sạt qua bả vai của Tạ Uẩn Ninh. Cô mang trợ lý của cô cùng đại biểu pháp vụ (*) đi. Đi rồi vài chục bước, bước chân rốt cục ổn lại, khôi phục hồi nguyên lai ngẩng đầu mà bước. Tay phải đặt ở túi quần, cô thấy được tiền phương chờ địa Phương Tâm ngoại mậu lão bản cùng bà chủ. (*) Đại biểu pháp vụ: Thường là luật sư, là người phụ trách việc xây dựng và thực hiện các hợp đồng kinh tế, đảm bảo cho các điều khoản của hợp đồng kinh tế luôn phù hợp với luật pháp. Trừ bỏ Phương Tử Văn và Lâm Hi Âm, còn có vài người khác, đây hẳn là nhóm người quản lý nghiệp vụ của công ty Phương Tâm ngoại mậu. Lê Lạc nhìn thấy Lâm Hi Âm, đương nhiên Lâm Hi Âm cũng nhìn thấy Lê Lạc. Bà ta cũng đã biết ông chủ của đơn hàng lớn của công ty ở nước Mĩ kia, ông chủ của đơn hàng lớn kia chính là cô, Lê Lạc. Hừ, không phải là đưa cho đơn hàng, mà là quàng cho cái thòng lọng. Tầm mắt chiếu thẳng vào khuôn mặt trắng bệch được trang điểm tinh xảo của Lâm Hi Âm, Lê Lạc cong môi lên một cái. Cô phải thừa nhận, nhìn thấy biểu tình trên mặt của Lâm Hi Âm, tâm tình của cô thấy thật sảng khoái, cảm thấy hết thảy tâm tư cùng sự đầu tư vào đều rất đáng giá. Công ty của Lê Lạc ở nước nước Mỹ chỉ là một công ty có đăng ký giả, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô mang theo trợ lý và pháp vụ để đường đường chính chính đàm phán với Lâm Hi Âm. Hiện tại bài của Lê Lạc đều đã được hiển thị ra rất tốt, đến mức có thể công khai bài. Chỉ là cô muốn nhìn xem Lâm Hi Âm sẽ phải đánh thế nào với một số quân bài xấu ở trong tay kia. Không chỉ có Lâm Hi Âm khiếp sợ, vẻ mặt của Phương Tử Văn cũng lộ rõ vẻ biểu cảm không thể nào tin được. Cũng đúng thôi, dù sao lần trước tại bữa tiệc đính hôn của con gái bọn họ, cô còn ngồi cùng một bàn ăn cơm cùng với bọn họ! Ngày hôm ấy, tâm tình của cô còn lộ ra vẻ thật khoái trá. Tóm lại, là một người đàn ông, Phương Tử Văn đã kịp phản ứng trước so với Lâm Hi Âm. Ông ta thân chính đưa tay của chính mình ra, mở miệng nói lời dối trá đến cực điểm: "Xin chào ngài! Ngài khỏe chứ ạ, đi đoạn đường xa về nước, thật cực khổ." Lê Lạc cũng chưa đưa tay ra để bắt tay, người thay cô bắt tay là trợ lý. Phương Tử Văn có chút xấu hổ, cho Lâm Hi Âm một ánh mắt. Chẳng lẽ ông lại không thể phát hiện được câu chuyện này có sự kỳ quái ở chỗ nào hay sao? Nếu vị Lê tiểu thư này cố ý nhằm vào Phương Tâm, thì rốt cuộc là vì sao đây? Gần đây, Phương Tử Văn đã bị người vợ Lâm Hi Âm của mình cướp đi thực quyền trong công ty. Ở vào thời điểm mấu chốt, Phương Tử Văn vẫn tỏ ra trầm ổn hơn so với Lâm Hi Âm, nhận được cảm xúc quấy nhiễu cũng ít hơn một chút so với Lâm Hi Âm. Dù sao quỷ ở trong lòng Phương Tử Văn cũng đã bại lộ, quỷ ở trong lòng Lâm Hi Âm thì vẫn còn đấy. Một nhóm quản lý nghiệp vụ ở phía trước rốt cục đã phát huy tác dụng. Bọn họ đều khó có thể tưởng tượng ông chủ của một công ty lớn ở nước Mỹ kia, lại là một người con gái tuổi trẻ như vậy. Bất quá, này người phụ nữ trẻ tuổi này, cũng đã mang đến cho bọn họ một loại khí thế oai phong, mạnh mẽ cùng cảm giác nghẹt thở. Chẳng lẽ, đây là một Phú Nhị Đại (*) siêu cấp, mở công ty phát hành cổ phiếu chăng? (*) Phú Nhị Đại: Thế hệ giàu có thứ hai. Một vị quản lý nghiệp vụ nói đưa đẩy "Tuổi trẻ đầy hứa hẹn"... Nghe lời nói khách sáo, Lê Lạc chỉ mỉm cười, ánh mắt lại liếc qua Lâm Hi Âm. Lâm Hi Âm chuyển mắt cúi đầu xuống phía dưới. Bà ta có thể khẳng định, nhất định giữa Lê Lạc và Lâm Thanh Gia có tồn tại một quan hệ... Chẳng lẽ thật sự đây là con gái của Lâm Thanh Gia sao? Cho nên mới hết lần này tới lần khác trả thù bà ta cùng Giai Khởi. Hiện tại, lại còn muốn thu Phương Tâm vào tay. Lâm Hi Âm đột nhiên có chút sợ hãi, rồi sau đó lại có chút buồn cười. Bà ta vậy mà lại đi sợ hãi một cô gái nhỏ như vậy. Mỗi người đều có tâm trí riêng của mình, Lê Lạc lên chiếc xe hơi màu đen của Phương Tử Văn đang dừng ở bên ngoài. Trợ lý lên ngồi ở bên cạnh cô, nguyên bản đây là vị trí ngồi của Lâm Hi Âm. Ở phía đằng sau, Phương Tử Văn nghênh đón, kéo Lâm Hi Âm xuống, nói: "Bà xuống ngồi ở xe sau đi." Lâm Hi Âm: "..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]