Vào 6 năm trước: Nắng mờ nhạt, ngày tàn hứa hẹn một cảm giác
ghê gớm nhất. Căn nhà bỏ hoang bấy lâu giờ như một đống đổ nát chẳng được quan
tâm, nó… mang cả tiếng trẻ con khóc lên khẩn khoảng: “ Chú, chú cho cháu gặp mẹ
đi……”
Cô bé chưa nói hết
câu thì tên kia gầm lên: “ Ngậm mồm, mày còn léo nhéo nữa là tao cho mày gặp
chó sói bây giờ.”
Đó chỉ là một đứa
trẻ con với cái giọng độc ác khiến nó run lên bần bật, đôi tay xoa xoa thu lại,
bé gái giấu bàn tay xước rướm máu đấy đi.
O O O
Rồi 13 năm sau:
“Dịch Thiếu…ca này
khó hơn tôi nghĩ.”
Thư ký Trương gập tập tài liệu, anh đứng nhìn Dịch Phong
Thần đầy ái ngại.
…
“ Vãn Mộc Ninh, cô ấy
nhập viện, vết thương ở tay có khả năng liệt là rất cao”
“ Phong Kỳ không tha
cho tôi nếu tôi cứu cô ta, tôi cũng không muốn.”
Dịch Phong Thần lặng
lẽ nhếch môi, mặt Trương Lâm méo đi, chẳng thể nói được gì, trước giờ Dịch
thiếu chưa từng từ bất kì một ca bệnh khó, đặc biệt lần này còn là cơ hội hiếm.
Vãn Mộc Ninh bị tổn thương tay nhờ một vụ…kích đọng tinh thần lẫn thể xác.
*CHOANG*
Tiếng động mang âm đổ vỡ phá tan cái chết chóc đọng lại, từng mảnh bình ngọc nện xuống nền đá hoa lạnh ngắt, Phong Thần đập nó, anh tự hỏi có gì mình lại không cứu, tức giận chỉ bởi câu nói tiếp theo của Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-thieu-gia-chu-nha/3204236/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.