Sau khi nghe những lời lý trí của mình nói, cậu đã cố gắng gạt qua nỗi buồn kia, mà tiếp tục làm việc. Thời gian cứ dần trôi cậu lại đến chỗ của Vũ, nhưng anh lại chẳng nói chuyện với cậu dù một câu.
Thậm chí anh hay nói về giờ giấc với cậu, nhưng hôm nay anh lại xem điện thoại mà chẳng cho cậu biết bây giờ là mấy giờ điều này khiến cậu vô cùng buồn bã…
Và rồi thời gian cũng đã đến giờ ăn cơm, hằng ngày anh hay bảo cậu cũng đi ăn cơm với mình, nhưng hôm nay thì không, anh im lặng luôn chẳng nói một lời nào…
Rồi rời đi rửa tay sau đó qua quán cơm. Còn cậu thì đã bám theo anh. Cứ như vậy mọi thứ đã lặp đi lặp lại như ngày hôm qua. Sau khi ăn cơm xông, anh đã vào phòng mà né chỗ cậu nằm, mặc dù lúc trước hay nằm chỗ này…
Và rồi anh đã qua chỗ khác nằm làm cậu cảm thấy rất buồn. Nhưng cũng có thể làm được gì, ngoài thầm kín dấu nó mà anh chẳng hay chứ?
Và cứ vậy bọn họ đã bắt đầu ngủ trưa. Âm thanh chuông điện thoại vang lên, cũng là lúc bọn họ tĩnh dậy, nhưng hôm nay bọn họ dậy trễ hơn mọi khi, mà trở nên lo lắng rồi chạy xuống dưới lầu ngay lập tức…
Cậu cũng xuống và đến chỗ chị Đào, chứ không đến chỗ anh Vũ nữa. Bởi vì cậu sợ rằng anh Vũ sẽ lại nổi nóng và đuổi cậu đi…
Nhưng rồi cậu lại cảm thấy nhớ anh Vũ vô cùng, mà không đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-tham-kin-lieu-anh-co-hay-/3574959/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.