Cứ như vậy cậu cứ bám theo Vũ như là hình với bóng. Thời gian cứ dần trôi qua làm sao cậu có thể gần cạnh một người mãi được chứ? Trong khi công việc của hai người thì vô cùng khác nhau.
Và rồi cậu cũng chỉ có thể chấp nhận và buông bỏ điều ấy mà thôi. Buông bỏ việc đi theo bước chân của một người, mà đứng nhìn người ấy từ phía xa xa. Bởi vì tính chất công việc nên họ khó gần nhau được.
Cứ như vậy cậu đã làm những việc được giao trong sự nhàn chán của bản thân, đôi khi bị chị Đào trách móc bởi vì lười làm việc, mà cứ như đang trông ngóng một ai vậy, khiến cậu trở nên như một kẻ vô hồn...
Chốc lát người quản lý đã gọi anh Trúc và Chị Đào đến để lau một cái máy dính màu. Bọn họ đã lau một chút rồi anh Trúc đã rời đi chỉ còn lại chị Đào đang lâu nó...
Sau đó cậu đã từ bỏ công việc kia mà tiến đến chỗ của chị Đào, rồi hỏi chị giao lại công việc này cho mình làm được không? Chị Đào chỉ cười và chấp nhận cho cậu làm công việc đó. Cậu vừa đứng lau vừa ca hát trong sự nhàm chán của bản thân.
Cho tới khi một bà chị mặt áo đỏ tiến đến. Người này không là ai khác mà chính là người hay nghe cậu nói chuyện và đi nói cho mọi người biết. Giống như cái việt cậu bị bệnh vậy, ả ta cũng kể ra làm cậu xấu hổ gần chết, khi hôm đó bản thân bị thâm háng...
Nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-tham-kin-lieu-anh-co-hay-/3574943/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.