Người đàn ông từng bước ép sát, khí thế không mấy ôn hòa, không cho cô chút thời gian để phản ứng.
Thẩm Di ngơ ngẩn không kịp đỡ, để mặt anh ép sát tới trước mặt.
“Không phải…”
Cô nhất thời không nói nên lời. Đột nhiên nhận ra hình như mình đã ức hiếp người ta quá đáng.
Thẩm Di nắm lấy bàn tay anh đang bóp chặt lấy mình, nhẹ giọng giải thích: “Em chỉ sợ anh ngủ trên sô pha sẽ mệt…”
Mặc dù cái sô pha đó đủ lớn, ngồi lên cũng khá thoải mái, nhưng dù sao cũng không phải là giường, khó tránh khỏi nghỉ ngơi không ngon giấc.
Ngủ một hai hôm thì không sao, nhưng nếu ngủ lâu quá thì cô sẽ đau lòng vì anh.
Anh làm việc cũng rất vất vả.
Mới chỉ là bắt đầu thôi, nếu cứ tiếp tục như thế này, chẳng lẽ để anh nằm ngủ ở đó cả nửa năm trời sao?
Chu Thuật Lẫm cụp mắt, đột nhiên liên kết một chuyện nào đó: “Có phải vì người phụ nữ vừa nãy không?”
Anh nhếch khóe môi, trầm ngâm nói: “Chẳng lẽ em muốn anh sang Lộc Viên để rảnh tay rảnh chân mà ăn uống vui chơi?”
Đầu tiên là thấy không thể tin nổi, nhưng càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Thẩm Di… đúng là đã từng nghĩ như vậy. Bị vạch trần trực tiếp, cô khựng lại một chút, nhưng chỉ một nhịp như vậy thôi, không cần cô trả lời thì anh cũng đã xác nhận được phỏng đoán của mình.
Rất tốt.
Anh vừa tức vừa buồn cười, động tác trên tay không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-tan-hon/3594863/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.