Chung Du cũng được xem là người trải đời, nhanh chóng đoán ra được đằng sau tin nhắn này đã xảy ra chuyện gì. Ánh mắt cô ấy chợt lóe lên: [Thế nào, baby, quà tớ tặng cậu có vừa ý không?]
Thẩm Di vừa bưng cốc nước vừa uống, bây giờ thậm chí chỉ cần giơ hai tay lên thôi cô cũng thấy cánh tay mình đau ê ẩm.
Cô lười biếng tựa vào quầy bar, đợi nước ấm thấm vào cổ họng.
Cô còn nhớ tối qua cổ họng mình khô khốc đến mức nào. Chu Thuật Lẫm đi lấy nước, quỳ một chân bên cạnh cô, một tay bế cô lên, một tay đút nước cho cô uống. Bắp tay săn chắc và gương mặt thâm trầm mơ hồ trong bóng tối đó vẫn khiến cô khát khao.
Cảnh tượng đó thật quá sức diễm lệ.
Vừa ý không? Thẩm Di không thể trả lời câu hỏi này. Nhưng anh chắc chắn là vừa ý.
Trong trí nhớ vẫn còn một cảnh tượng——cô bị đặt lên bàn, hai chân treo lơ lửng, các ngón chân đều co lại. Cô bị hành hạ sắp phát điên, muốn đẩy anh ra, nhưng anh giống như dây leo quấn chặt lấy cô, còn có lý lẽ riêng của mình: “Ngoan nào, chúng ta đang cố gắng để có con mà.”
Cô tức đến nổi đỏ bừng cả mặt, vệt đỏ kéo dài đến tận mang tai. Ai muốn cùng anh “cố gắng để có con” chứ?!
Anh đàng hoàng cầm lệnh bài này, không kiêng nể gì.
Chỉ mới đêm qua thôi, cô thậm chí còn nghi ngờ không biết mình đã có thai hay chưa.
Nhưng làm gì có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-tan-hon/3594860/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.