Âm thanh bên ngoài bất giác kéo căng dây thần kinh của Thẩm Di, khiến cô vô thức mất tập trung.
Mặc dù cách một cánh cửa, nhưng vì bên ngoài có quá nhiều người, tiếng bước chân hỗn tạp cũng đang văng vẳng bên tai, thế nên khó tránh khỏi cảm giác lo lắng có thể bị phát hiện chuyện xấu qua cánh cửa.
Trong tình huống như vậy thì rất khó để tập trung.
Chu Thuật Lẫm không hài lòng cắn cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn rơi vào vành tai cô: “Tập trung nào.”
Quá nóng, mồ hôi ướt đẫm.
Họ áp sát vào nhau như thể chỉ là một người, cùng cảm nhận nhiệt độ cơ thể của đối phương.
Thẩm Di cắn môi, ngước mắt lên cố gắng nhìn rõ anh trong bóng tối. Trong ánh sáng mờ ảo, tầm nhìn càng thêm mơ hồ. Khác với vẻ nghiêm trang và chính trực vừa rồi, anh của hiện tại là dáng vẻ đã bị d*c vọng hun đúc, rất chân thực.
Nhận ra ánh nhìn của cô, Chu Thuật Lẫm cụp mắt xuống, đôi mắt sâu thẳm như muốn hút cô vào trong.
Trái tim cô bắt đầu cuộn sóng, càng ngày càng nhiều lần, là rung động vì anh.
Không biết từ lúc nào đã rung động, sau đó như sa vào đầm lầy.
Không thể nói cụ thể rằng thích anh ở điều gì, chỉ biết là thật sự rất thích.
Từ điểm này đến điểm khác, rồi đến mọi khía cạnh.
Có thể chỉ cần một lý do.
——Vì anh là Chu Thuật Lẫm.
Thẩm Di cong môi, nụ cười ngày càng sâu.
Hôm nay những người được mời đến đều là bạn bè, không biết có phải vì chột dạ không mà cô luôn cảm thấy những âm thanh mơ hồ truyền vào rất quen thuộc.
Vừa rồi Thẩm Di đã đấu tranh, muốn ra ngoài để chơi tiếp. Tối nay là bữa tiệc của cô mà, cô cứ biến mất như vậy thì đâu có được? Nhưng đấu tranh thất bại. Người đàn ông này căn bản không có ý định để cô đi. Cho dù là cứng rắn giữ lại hay nhẹ nhàng dụ dỗ, anh gần như dùng đủ mọi thủ đoạn, cô đã nhiều lần không chịu nổi.
Sau khi những nơi khác ngoài bộ đồ bơi lưu lại đầy dấu vết, cô gần như đã chết lặng, dần dần từ bỏ sự đấu tranh.
Bọn họ ở trong căn phòng này âu yếm nhau, không có cảm giác cụ thể về thời gian trôi qua. Cho đến khi nghe thấy những âm thanh này thì mới bàng hoàng nhận ra rằng, bữa tiệc bên ngoài đã kết thúc.
Tính sơ qua thời gian, Thẩm Di bỗng dưng có một cảm giác rất hoang đường.
Còn về nguồn gốc của sự hoang đường này ——tất nhiên là anh.
Chu Thuật Lẫm như nhìn thấu suy nghĩ của cô, khẽ cười một tiếng, hỏi: “Sao vậy em?”
Thẩm Di không muốn phối hợp với anh nữa, cô lười biếng muốn lật người sang một bên. Thật sự quá hoang đường, đã ‘đến’ mấy lần rồi? Cô dường như không nhớ rõ nữa.
Sau khi bị anh giơ tay cản lại, cô phẫn nộ phản đối: “Anh ‘huấn luyện dã ngoại’ cho em à?”
Bữa tiệc của cô!
Không những không tham gia được bữa tiệc mà cô còn bị bắt đến đây để ‘huấn luyện dã ngoại’. Bữa tiệc đã kết thúc nhưng buổi ‘huấn luyện’ vẫn chưa kết thúc, anh quả thực là tên đội trưởng xấu xa nhất trần đời.
Chu Thuật Lẫm không kìm được tiếng cười.
Nghe có vẻ rất vui vẻ.
Cô kéo chăn đắp lên người mình, che lại thân hình trắng nõn, màn đêm sâu thẳm như che khuất đi những vết đỏ li ti trên đó.
Cả căn phòng tràn ngập sự mờ ám. Bất kỳ ai bước vào cũng có thể cảm nhận được bầu không khí không trong sáng này.
Chu Thuật Lẫm đưa tay chặn người lại. Ngọn lửa bùng lên tối nay đã sớm được dòng nước suối mát mẻ dập tắt, bây giờ tâm trạng của anh rất tốt.
Ban đầu là tư thế vội vàng và dữ dội, sau đó càng lúc càng nhẹ nhàng, đến bây giờ chỉ còn lại sự thỏa mãn.
Ăn no uống say, tâm trạng tốt, kiên nhẫn cũng đủ. Anh hôn lên vành tai cô, cất giọng trầm khàn: “Di Di cũng thích mà, đúng không?”
Anh đã từng thấy cô nở rộ đến cực điểm, đã từng thấy cô xinh đẹp nhất, vì vậy mà rung động, cũng thích đến tột cùng.
Vừa chạm vào là không dừng lại được, anh thuận thế hôn xuống, hôn lên cổ cô, hôn lên xương quai xanh của cô, lưu luyến không rời.
Trong giọng nói của anh mang theo ý cười, không chút quan tâm. Lời nói xấu xa ẩn chứa sự tùy tiện khiến người ta vừa muốn trách móc, vừa không nhịn được mà rung động.
Bây giờ thì lại dịu dàng. Lúc nãy không biết là ai giống như một con thú hoang chưa được thuần hóa, nắm tay cô đặt lên người mình để cảm nhận rõ ràng từng đường nét cơ bắp, nhất định bắt cô so sánh giữa anh và những chàng trai trẻ bên ngoài.
Không phải lựa chọn, mà là so sánh. Phân biệt ai hơn ai thua vẫn chưa đủ, còn phải đưa ra lý do tương ứng và lý do phải đầy đủ, không được qua loa chiếu lệ.
Nói không vừa ý là anh sẽ th úc mạnh một cái. Dựa vào lực thúc của anh để nhận ra mức độ không hài lòng của anh, cô lại cầm tập bài tập sai để sửa ngay tại chỗ.
Từng hành động đều là bằng chứng hùng hồn cho việc anh ghen tuông. Anh đâu phải không hài lòng với câu trả lời của cô? Bất kể cô trả lời thế nào thì anh cũng sẽ không hài lòng, biển ghen tuông mênh mông vô bờ.
Lúc này Thẩm Di mới biết, vừa rồi không phải là anh không tính sổ, anh chỉ chờ đến lúc chỉ còn hai người mới từ từ tính sổ với cô thôi.
Một lần, hai lần, ba lần, hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, thắt lưng của Thẩm Di như sắp gãy.
Sự xấu xa của người đàn ông này đã thấm vào tận xương tủy, cô xem như đã rút ra bài học.
Từ lúc tiệc mới bắt đầu cho đến khi khách lần lượt về phòng, từ lúc màn đêm bắt đầu lan tỏa đến rạng sáng, kéo dài hàng giờ đồng hồ —— May mắn thay, cơn thịnh nộ này cuối cùng cũng kết thúc.
Những câu hỏi cố tình chuẩn bị và không có ý tốt dần dần kết thúc, đến cuối cùng, họ bắt đầu chìm đắm vào trò chơi này, toàn tâm toàn ý cảm nhận và đắm chìm.
Cho đến bây giờ khi mọi thứ đã trở lại bình thường, mặt nước trở nên yên ả, người đàn ông đã được ‘ăn no uống say’ mới ôm cô nói chuyện, vẻ mặt dịu dàng, nụ hôn cũng nhẹ nhàng.
Hừm, quả thực khác nhau một trời một vực.
Vừa rồi không phát hiện ra, vừa thả lỏng là lập tức cảm thấy kiệt sức.
Thẩm Di ôm chăn, nói thế nào cũng không chịu quay lại vòng tay của anh. Cảm giác mệt mỏi ập đến từng đợt, cô mới nhận ra mình đã rất vất vả.
Chu Thuật Lẫm định chạm vào cô, còn khiến cô tức giận nói một câu: “Chu Thuật Lẫm, anh đền tiệc cho em!”
—— Tiệc độc thân mà Chung Du đã dày công chuẩn bị cho cô!
Chu Thuật Lẫm cười khẩy một tiếng cao ngạo. Đền cái gì cơ? Đền những điệu nhảy máu lửa của những chàng trai trẻ đó sao? Đền cho cả hồ bơi đầy hormone đó sao?
Ánh mắt anh vô tình lướt qua bộ đồ bơi đã rơi xuống đất từ lâu không xa.
Vải vóc vốn đã không nhiều, lại càng dễ rách, đã sớm rơi thành từng mảnh.
…
Biệt thự tiếp đón rất chu đáo, ngày hôm sau, các kiểu món ăn đã được chuẩn bị đầy đủ cho khách khứa.
Chu Thuật Lẫm dậy sớm, giúp cô tiếp đón bạn bè của cô. Chuyện riêng thì không biết, nhưng những chủ đề công việc thì không chênh lệch nhiều, có thể tùy tiện mở lời. Anh rất dễ hòa chung bầu không khí này, chẳng mấy chốc, người ta đã thấy anh Chu cười nói vui vẻ với các vị khách.
Anh tiếp đón rất tốt, không khiến bất kỳ ai cảm thấy bữa tiệc này có chỗ nào không chu đáo.
Những vị khách đã chơi chán bắt đầu lần lượt rời đi, những người chưa chơi chán thì ở lại tiếp tục chơi.
Thẩm Di ngủ đến trưa vẫn chưa tỉnh, mà điều bất ngờ là Chung Du cũng xuất hiện rất muộn.
Quản gia của biệt thự đến báo cáo tình hình với Chu Thuật Lẫm.
——Ngay từ trước khi bữa tiệc diễn ra, bên này đã chuẩn bị đầy đủ chu đáo. Quản gia và người làm đều có mặt để phục vụ những vị khách đến dự tiệc.
Ngay khi bữa tiệc bắt đầu, quản gia đã theo dõi sát sao, sắp xếp mọi việc.
Phòng nào được sắp xếp, phòng nào ở người nào đều được bài trí ổn thỏa. Tuy nhiên, tối qua phòng của Chung Du lại không có người ở.
Vừa uống cà phê vừa nghe báo cáo, Chu Thuật Lẫm chỉ gật đầu, tỏ ý đã biết, rồi vẫy tay cho người lui xuống.
Buổi chiều khi nhìn thấy Chung Du, ánh mắt của anh hơi sâu xa.
Nhưng Chung Du lại không nhận ra ý nghĩa sâu xa trong đó, hoặc có thể nói là cô ấy hoàn toàn không để ý đến ánh mắt đặc biệt này. Cô ấy chọn một miếng bánh mì trên bàn ăn, dù có đối diện ánh mắt thì cũng không hề để tâm.
Quét mắt nhìn xung quanh một vòng, cô ấy buồn chán rũ vai xuống.
Haiz, cô ấy vẫn chưa gặp được tên phản bội Thẩm Di kia, cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng để tố cáo thật đanh thép về việc công sức của mình bị lãng phí như thế nào rồi!
Thật đáng tiếc khi một bữa tiệc tuyệt vời như vậy lại không được tận hưởng một cách trọn vẹn.
Sau đó Lương Văn Thức cũng xuất hiện. Anh ta tiện tay cài chiếc cúc trên cùng của áo sơ mi, ánh mắt hờ hững lướt qua người Chung Du.
Anh ta dựa vào bàn ăn, cầm một cốc nước uống, tư thế nhàn nhã.
Anh ta biết cô Chung từ nhỏ đã không chịu nghe lời dạy bảo. Lần đầu tiên trèo tường bị bắt chỉ bị giáo dục bằng miệng nên không sợ, đến lần thứ hai trèo tường bị bắt rồi bị giáo dục nghiêm khắc, cô ấy mới rơm rớm nước mắt tìm anh ta muốn được an ủi.
Nhưng cô Chung rất rộng lượng, những chuyện buồn nhỏ nhặt như vậy sẽ không khiến cô ấy thực sự buồn, chỉ chốc lát sau lại vui vẻ nắm tay một người bạn khác đi chơi.
Hoàn toàn vô tâm vô phế.
Anh ta cũng quen rồi.
Bị dạy dỗ thì sao? Không cản trở cô ấy lại vui vẻ tiếp tục làm.
Không phải không biết làm vậy là sai, chỉ là cô ấy thích, nên không ảnh hưởng đến việc cô ấy tiếp tục làm. Trên Tiểu Ma Vương này làm sao có thể bị người khác đe dọa ngăn cản được chứ?
Nhìn xem tối qua khóc thảm thương như thế nào? Thức dậy là lại quên hết mọi chuyện.
——Đại tiểu thư không bao giờ khuất phục.
Lương Văn Thức xoa xoa mày, sao anh ta lại có cảm giác như mình đã thua nhỉ?
Bữa tiệc này do Chung Du đích thân tổ chức, những chàng trai trẻ trong sàn nhảy tối qua đều do cô ấy mời đến. Sau khi nghỉ ngơi, họ cũng lần lượt thu dọn đồ đạc rời đi, từng người một vẫy tay chào cô ấy.
Lương Văn Thức đứng cách cô ấy không xa, lạnh lùng nhìn sang. Từng người một nở nụ cười rạng rỡ. Nhưng rơi vào trong mắt anh ta thì mỗi nụ cười này đều được thiết kế rất cẩn thận.
——Được thiết kế riêng cho cô ấy, vì muốn tóm được cô ấy.
Nhưng Chung Du có quan tâm đ ến những điều này không? Cô ấy vẫn chào hỏi rất vui vẻ, cười híp cả mắt. Bạn tình tôi nguyện, cả hai đều rất vui vẻ, chỉ có “người ngoài” nhìn thế nào cũng thấy không thoải mái.
Anh ta khịt mũi lạnh lùng. Nhưng trong mắt Chung Du hoàn toàn không nhìn thấy anh ta.
Tối qua đã dạy đủ rồi, giờ tâm trạng của anh ta rất tốt, cũng lười so đo với cô ấy.
……
Thẩm Di rất thèm ngủ, giấc ngủ này dường như ngủ bao nhiêu cũng không đủ.
Cô thức dậy muộn, không biết Chung Du đã đợi cô một lúc lâu, thật sự không đợi được nữa mới phải về nhà trước. Mà đến lúc cô dậy thì hầu như khách khứa đều đã ra về —— là do Chu Thuật Lẫm chủ động tiễn khách.
Anh lấy tư cách là chủ nhà bên này thay cô tiễn khách.
“Ông xã Thẩm Di” mới nhậm chức đã lo liệu mọi việc cực tốt, cả chủ lẫn khách đều vui vẻ. Thẩm Di thức dậy muộn thì thức dậy muộn, nhưng không cần phải lo lắng bận tâm bất cứ việc gì.
Cô khen ngợi, cười tươi ôm anh một cái.
Chỉ là ——
Trước khi rời khỏi khu nghỉ dưỡng, cô ngoái đầu nhìn lại hồ bơi trống rỗng, trong lòng thoáng qua một chút tiếc nuối.
Thật đáng tiếc, cô mới chỉ tham gia một phần mở đầu.
Đối với những lời buộc tội mà Chung Du liên tục đưa ra từ tối qua đến sáng nay, sau khi Thẩm Di xuất hiện chỉ trả lời một câu hỏi: [Baby, tiệc độc thân trước khi kết hôn của cậu sẽ giống như lần này chứ?]
Cô chưa chơi đã, ngứa ngáy trong lòng.
Chung Du: [?]
Cô ấy như thể nghe được một chủ đề gì đó cực kỳ khó tin, hỏi lại: [Ai kết hôn cơ???]
Chung Du chê bai: [Mới sáng ra mà cậu đã nói linh tinh gì thế?]
Cô ấy ngồi trên xe của Lương Văn Thức, đang trên đường trở về trung tâm thành phố. Sau khi dập tắt những ảo tưởng không thực tế của Thẩm Di, cô ấy khẽ ngân nga một bài hát, soi gương và tô lại son môi.
Thẩm Di: “…”
Thế mà có người đã bỏ giá cao để mua bó hoa cưới của cô đấy.
…
Bữa tiệc kết thúc, giống như một giấc mơ ngắn ngủi đã qua.
Sau khi từ khu nghỉ dưỡng về, bọn họ cũng không có việc gì bận, bèn đi xem một bộ phim, ăn bữa tối, có thể coi là một buổi hẹn hò đơn giản.
Buổi tối, anh tắm xong ra trước, tiện tay lau tóc, liếc nhìn cô rồi bảo cô cũng đi tắm.
Thẩm Di đang đọc sách, đã đọc một lúc lâu nên có chút không nỡ buông xuống. Lại chần chừ một lát mới vội vàng cầm lấy đồ ngủ vào phòng tắm.
Trước khi tắm, Thẩm Di phát hiện ra hộp quà được đặt trong phòng tắm.
—— Ai đặt ở đây, có vẻ như đã quá rõ ràng.
Cô khẽ gõ cằm, mở hộp ra.
Bên trong là một bộ đồ bơi mới. Kiểu dáng không khác mấy so với bộ đồ cô mặc tối qua, có lẽ vẫn là do một người nào đó đích thân lựa chọn.
Động tác của cô cứng đờ vài giây, sau khi nhìn rõ đồ bên trong, cô lại đột nhiên đậy nắp hộp lại.
Chút ký ức tối qua được đánh thức, cô khẽ nheo mắt, đột nhiên nhớ ra chuyện trong cơn mơ màng cô đã không quên bảo anh đền bù.
Chỉ là, mạch não của họ dường như không nằm trên cùng một đường thẳng.
Hừ.
Vậy, đây là đền bù của anh sao?
Cô đã nói rất nhiều thứ, cả bữa tiệc hồ bơi có rất nhiều trọng điểm, có rất nhiều thứ cần phải đền bù.
Còn anh thì sao? Lại đền bù cho cô cái này?
Cô cần anh đền cho cô bộ đồ bơi sao?!
Hơn nữa, cô vẫn chưa quên người nào đó tối qua như sói như hổ lột xương cô ra. Đây rốt cuộc là mua cho cô hay mua cho anh?!
Cô ném hộp sang một bên, từ chối nhận, tiếp tục chuẩn bị tắm bồn.
Bị ‘huấn luyện dã ngoại’ quá mức, ngay cả kẽ xương của cô cũng đau nhức mỏi mệt, muốn ngâm mình thật thoải mái.
Lúc cô ra khỏi phòng tắm, Chu Thuật Lẫm đang ngồi dựa vào đầu giường, cầm cuốn sách vừa nãy cô đang đọc.
Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu nhìn sang.
Nhận được ánh mắt của anh, Thẩm Di cũng hơi khựng lại.
Như thể có luồng khí đang lặng lẽ cuộn trào.
Cướp lấy nhịp tim.
Chu Thuật Lẫm khẽ cụp mắt, trầm ngâm một lúc, đưa ra phỏng đoán: “Không thích à?”
Lời nói này không đầu không đuôi nhưng cô lại hiểu ngay.
Ánh mắt cô khẽ lóe lên, không trực diện đối mặt, giả vờ không để ý lau tóc.
Chu Thuật Lẫm khẽ gật đầu, không vì thế mà cảm thấy khó xử chút nào, tiếp lời: “Vậy ngày mai đổi một bộ khác.”
Thẩm Di: “….”
Quái vật mặc quần áo.
Đạo mạo giả nhân giả nghĩa.
Cô nghiến răng.
Thật sự không thể so bì với độ mặt dày của anh, không thể bình tĩnh hơn được nữa, cô tức giận ném chiếc khăn trên tay xuống giường.
Sấy xong tóc, Thẩm Di lập tức lên mạng đặt mua quần bơi nam.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]