Chương trước
Chương sau
Cuộc điện thoại kết thúc, cả không gian chỉ còn lại hai người họ.

Thẩm Di nắm chặt cốc nước, vội vàng thanh minh cho bản thân: “Em không quyến rũ anh đâu nhé.”

Tại anh không cưỡng lại được sự quyến rũ của cô thôi.

Cô thoạt nhìn rất vô tội, nhưng đôi chân trắng muốt dưới chiếc áo sơ mi vẫn đang lắc lư qua lại trước mặt anh.

Ngay cả bản thân cô cũng nhận ra hai chữ “quyến rũ”.

Chu Thuật Lẫm khẽ nhếch môi, không bình luận. Anh nhàn nhã dựa vào bệ cửa sổ, ra hiệu cho cô lại đây.

Tối qua hơi quá đà, vì say rượu nên cũng không kiềm chế được hành động, đến lúc kết thúc thì cô đã ngủ say, anh bật đèn lên kiểm tra, phát hiện nơi đó hơi sưng đỏ.

Dù đã bôi thuốc rồi nhưng cũng phải nghỉ ngơi một thời gian——anh vốn định là như vậy.

Cho đến khi vừa nãy quay lại nhìn thấy cô.

Chiếc áo sơ mi vừa khít trên người anh lại có thể làm váy ngủ của cô, độ dài vừa đủ che qua đùi.

Cô mặc cũng thoải mái.

Chỉ có anh ở bên cạnh là không thoải mái.

Chu Thuật Lẫm nhàn nhã đứng tại chỗ đợi cô, nụ cười trên môi không có vẻ gì là ác ý, nhưng Thẩm Di có thể bắt được một chút hứng thú trong đó.

Phía trước nguy hiểm.

Thẩm Di không nhúc nhích được, đầu ngón tay đang cầm cốc thoáng siết chặt đến mức trắng bệch.

Nhìn vẻ ngoài tươi tắn của anh Chu hiện tại, làm sao có thể tưởng tượng được tối qua anh đã cầm điện thoại sốt ruột gọi điện cho người ta để chứng minh sự trong sạch của mình như thế nào.

Anh của tối qua có vẻ dễ thương hơn.

Chu Thuật Lẫm đứng đó nhìn cô chằm chằm, nhưng cô lại vô thức lùi lại nửa bước. Anh khẽ nhướng mày, có chút buồn cười.

Giống như cuối cùng cũng chịu bỏ qua không trêu cô nữa, bước tới rồi bày hết đồ ăn ra: “Đến đây ăn cơm nào.”

Thẩm Di cẩn thận liếc nhìn anh vài lần rồi mới chậm rãi đi tới.

Tối qua là anh làm người ta kiệt sức, hôm nay cũng là anh chuẩn bị đồ ăn để bồi bổ cho người ta.

Thẩm Di nhớ ra điều gì đó, trừng mắt nhìn anh.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, bề ngoài không có gì khác thường, nhưng chỉ có cô biết dưới vẻ ngoài lạnh lùng như băng tuyết này, trước ngực và sau lưng anh đều là những vết cào có thể nhìn thấy được.

Về mặt pháp lý thì anh Chu đã kết hôn được một năm, nhưng cuộc sống của anh lại rất tốt, vẫn là trạng thái như vợ chồng son.

Dù đã trôi qua một năm nhưng vẫn còn trong thời kỳ tân hôn.

Nếu không có em bé thì trạng thái này có thể sẽ còn tiếp tục.

Anh không chán, cũng sẽ không chán.

Đột nhiên có chút khô miệng, Thẩm Di lại uống thêm nửa cốc nước rồi mới định ngồi xuống, nhưng lại bị anh kéo qua ngồi trên chiếc quần tây đen sạch sẽ. Cô sững sờ một giây, nhẹ cắn môi, thụ động tiếp nhận.

Trong lúc cử động, vạt áo sơ mi hơi vén lên. Cô rất không thoải mái, dưới ánh mắt nóng bỏng của anh lại có một cảm giác như mình không mặc gì.

Thẩm Di muốn đi nhưng bị anh giữ lại.

Khoảnh khắc đó, cô khẽ hít vào một hơi.

Không dám nhúc nhích nữa.

“Đi đâu?” Chu Thuật Lẫm khẽ hỏi, giọng điệu có chút không hài lòng.

Thẩm Di không phục, nhưng không phục cũng vô dụng.

Anh hôn lên khóe môi cô, ánh mắt mơ hồ lướt qua người cô, tối tăm không rõ.

Có một loại cảm giác rất muốn phá hủy cô. Cảm giác thôi thúc đó chế ngự anh, khiến anh nảy sinh h@m muốn phá hoại rất mạnh mẽ.

Anh khẽ cau mày, cố đè nén, cầm đũa gắp thức ăn cho cô.

Cô thật sự rất mỏng manh, mỏng manh đến mức không dám bẻ gãy.

Anh kiên nhẫn và cẩn thận gắp thức ăn cho cô, bản thân anh không ăn nhiều, chủ yếu là nhìn cô ăn. Như thể chỉ cần nhìn như vậy là no rồi.

Thẩm Di được phục vụ rất tốt, chầm chậm ăn no rồi lại thong thả lau miệng, sau đó định đứng dậy khỏi người anh.

Nhưng tay anh lặng lẽ đặt ngang hông cô. Khi cô chuẩn bị đứng dậy, anh đã khóa chặt cô lại như một chiếc khóa sắt. Mí mắt anh hơi nhướng lên, hoàn toàn không nhìn ra chút xấu xa nào.

Thẩm Di muốn bẻ tay anh ra, nhưng anh lại nắm chặt tay cô, kéo cô về phía mình, cúi đầu cắn môi cô.

Chiếc áo sơ mi vốn không được chỉnh tề giờ lại càng nhăn nhúm hơn.

Người đàn ông cao quý mở hé môi, thốt ra lời khen đầu tiên kể từ khi nhìn thấy cô mặc chiếc áo này: “Di Di mặc rất đẹp.”

Thẩm Di hơi sửng sốt.

Cùng với câu nói chui vào tai cô là sự nguy hiểm mơ hồ mà cô quá quen thuộc. Ý định xấu ẩn chứa trong lòng cô bị chút nguy hiểm này tưới tắm, bắt đầu bùng phát.

Những ngón tay thon dài của anh lưu luyến trên người cô, như đang kìm nén điều gì đó.

Thẩm Di nhắc nhở anh: “Không làm được nữa…”

Ánh mắt Chu Thuật Lẫm dần trở nên sâu thẳm. Anh đương nhiên biết không làm được nữa, nếu không anh cũng không đến nỗi phải kiềm chế như thế này. Nhưng mà, cô cũng biết không được nữa sao? Rõ ràng biết không được nữa, tại sao lại ở đây quyến rũ hấp dẫn anh?

Khóe môi người đàn ông khẽ nhúc nhích, nhìn cô với vẻ vừa như cười như không.

Thẩm Di đang cầm một ‘lá bùa hộ mệnh’ nhưng lại rất chột dạ. Cô vốn tưởng anh sẽ tự giác buông tay để cô đi, nhưng không ngờ, dù không làm được nữa… anh cũng không có ý định buông tay.

Trên chuyện này không chỉ mỗi nơi đó là được thoải mái. Dù chỗ đó không chịu được nữa nhưng cũng không cản trở anh bắt lấy cô không buông.

Thẩm Di chờ anh buông tay, căn bản chỉ là mơ tưởng hão huyền.

Sự căng đầy nặng trĩu dưới lớp áo sơ mi được anh nâng đỡ, vẻ cao quý trên người anh không hề giảm sút, ung dung tự tại khiến hơi thở của Thẩm Di hoàn toàn hỗn loạn.

Đêm qua Thẩm Di đã bị ‘thua lỗ’, hôm nay thành trì càng liên tiếp thất thủ.

Cô chưa bao giờ cảm thấy mình thảm hại đến vậy.

Cô biết chiếc áo sơ mi của anh rất đắt, nhưng không ngờ cô chỉ mặc một lần thôi mà chi phí lại cao đến vậy.



Trong khoảng thời gian này, ngoài việc bận rộn công việc thì bọn họ còn bận rộn chuẩn bị cho đám cưới. Mặc dù có một đội ngũ chuyên nghiệp phụ trách nhưng họ vẫn muốn tự tay làm rất nhiều việc.

Không giống như những gia đình khác, đám cưới của đôi vợ chồng son hầu như không có sự giúp đỡ của cha mẹ đôi bên.

Gia đình nhà họ Chu đang rất bất ổn, cách đây không lâu còn nghe nói Tần Tuyết và Chu Phục Niên đã ly hôn.

Còn về phía nhà họ Thẩm, Thẩm Di cũng không tìm đến nhờ giúp đỡ, cô tự mình giải quyết mọi chuyện, chỉ khi có tiến triển mới nói với họ, không có ý định nhờ họ can thiệp.

Nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng so với những gia đình bình thường khác thì không tránh khỏi có chút xa cách.

Là vô hình trung xen lẫn sự xa cách.

Trong lòng cô vẫn còn cắm một cái gai. Chuyện của bao nhiêu năm qua không thể nào không khiến lòng cô gợn sóng mà có thể dễ dàng bỏ qua. Mặc dù bây giờ Thẩm Hàm Cảnh đã không còn ở đó, nhưng vết thương để lại trước đây vẫn chưa biến mất.

Những chuyện đó, sao có thể nói quên là quên được. Cô đều nhớ cả, cũng không dễ dàng tha thứ và buông bỏ như thế.

Tất nhiên Phù Lam cảm nhận được. Bà có ý định chờ để giúp đỡ, ngay cả việc mời nhà thiết kế nào thiết kế những gì bà cũng đã có dự tính trong lòng, nhưng đợi mãi vẫn không thấy Thẩm Di tìm đến bà, trong lòng không khỏi đắng chát.

Trong khoảng thời gian này không biết bà đã trằn trọc bao nhiêu đêm, vẫn luôn lo lắng, có lòng muốn giúp đỡ nhưng bọn họ cũng không thực sự cần.

Thẩm Di oán trách bà, bà biết.

Phù Lam cũng không biết tại sao mình và con gái lại đi đến bước đường ngày hôm nay. Rõ ràng là khi tìm lại cô, mọi thứ đều có vẻ rất viên mãn. Nhưng sự viên mãn này không biết từ lúc nào đã lệch khỏi quỹ đạo.

Hiện tại Thẩm Hàm Cảnh đã không còn ở trong nhà, bà như bị dội một gáo nước lạnh, không biết hối hận đến mức nào.

Càng gần đến ngày cưới, ở bên ngoài bà thường xuyên gặp được người quen quan tâm hỏi thăm, nhưng bà thậm chí còn không biết trả lời thế nào.

Sự lạnh nhạt giữa bà và con gái dường như là sự báo ứng cho hai mươi năm trước.

Thẩm Di không nghĩ nhiều như vậy, cô thực sự muốn tự mình làm mọi việc, cũng không nghĩ đến việc tìm nhà họ giúp đỡ. Thói quen độc lập này đã được nuôi dưỡng trong nhiều năm qua.

Hai ngày nay bọn họ bận rộn chuẩn bị thiệp mời, buổi chiều, ánh nắng mặt trời từ ngoài chiếu vào, cô tựa vào bàn viết chữ, trông có vẻ hơi lười biếng.

Tối qua bị giày vò cả đêm, vừa ngủ dậy lại bị giày vò tiếp. Cô vô thức giơ tay lên đỡ thắt lưng, người nào đó đang viết thiệp mời ở bên cạnh nhìn sang.

Cô cau mày, không thèm để ý đến anh, thành thạo ký tên vào vị trí trống.

Cô chỉ chịu trách nhiệm phần này, những vị trí khác có thể thấy được chữ viết rồng bay phượng múa mà mạnh mẽ có lực của anh.

Ký xong, cô không khỏi ngắm nhìn thêm vài giây. Những thứ này có thể để người khác chuẩn bị, ngay cả khi yêu cầu viết tay thì họ cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa, nhưng Chu Thuật Lẫm không muốn, mỗi một tấm thiệp mời anh đều tự tay viết.

May mắn là số lượng khách mời không nhiều, đều là những người thân quen của cả hai bên, số lượng thiệp mời được kiểm soát, không đến nỗi không thể viết nỗi.

Anh Chu muốn đích thân mời từng vị khách đến chứng kiến.

Tấm thiệp mời này có thể nói là đầy thành ý.

Rõ ràng là người bận rộn đến mức quay cuồng, nhưng chuẩn bị đám cưới thì lại nhàn nhã như vậy. Viết một tấm thiệp mời mà cũng được anh xem như là viết vào giấy đăng ký kết hôn.

Thẩm Di thậm chí còn muốn giữ lại một tấm để làm kỷ niệm.

Chu Thuật Lẫm cong môi, anh viết xong một tờ mới, chỉ còn lại chỗ tên cô là để trống, tiếp tục đưa đến tay cô.

Hôm nay tâm trạng của Thẩm Di không được tốt, có thể thấy được cô rất có ý kiến với anh. Cô lạnh lùng nhận lấy rồi viết tên mình vào một cách máy móc.

Từng tấm thiệp mời màu đỏ thẫm dần dần xếp đầy cả bàn, trông rất hoành tráng.

Đợi viết xong hết một bàn rồi phơi khô gần xong, Thẩm Di xếp chúng lại, không nhịn được chụp một bức ảnh. Ống kính chuyển động, cũng chụp được góc nghiêng Chu Thuật Lẫm đang viết thiệp mời.

Về địa điểm tổ chức đám cưới và cách bài trí, Chu Thuật Lẫm cũng đích thân lo liệu.

Công vụ bận rộn, cộng thêm việc chuẩn bị đám cưới, có nhiều lần Thẩm Di phát hiện đến nửa đêm anh vẫn còn bận.

Hai việc tốn tâm tốn sức chồng chất lên nhau, quả thực khiến người ta đau đầu, nhưng anh lại vui vẻ chấp nhận.

Có một lân cô tình cờ trông thấy một bản phác thảo thiết kế đám cưới trên máy tính của anh.

Thẩm Di lướt qua một lượt, không nhịn được cong nhẹ khóe môi.

Không ngờ có một ngày cô cũng sẽ khao khát đám cưới như vậy.

Mang theo đầy ắp hy vọng chuẩn bị để gả cho người đó.

Chỉ vì là anh cho nên mọi thứ đều trở nên tốt đẹp.

Thời gian dần dần đến gần ngày mùng hai tháng ba.

Do lần chia sẻ bài đăng lần trước mà rất nhiều người vẫn còn nhớ đến thời gian này. Vì vậy không chỉ có hai người họ mà còn rất nhiều người cùng đếm ngược với họ, trên mạng có rất nhiều cuộc thảo luận và sự quan tâm liên quan.

Trước rất nhiều sự quan tâm, Thẩm Di đã đăng bức ảnh thiệp mời đã chụp, cả bức ảnh chụp góc nghiêng khi anh ngồi viết thiệp mời cũng được cô đăng lên.

Mùa xuân sắp đến, hôn lễ sắp diễn ra.

Trước đám cưới rất nhiều ngày, Chung Du không quên nhắc nhở cô: [Baby! Đừng quên! Tiệc tùng!!]

Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng việc tặng “quà” và tổ chức tiệc độc thân thì Chung Du đã rất tích cực.

Chung Du: [Bể bơi, đã chuẩn bị xong! Rượu đủ loại, đã chuẩn bị xong! Trai đẹp, đã chuẩn bị xong! Đêm tự do cuối cùng của cô Thẩm nhà chúng ta là phải quẩy hết mình!!!]

Thẩm Di:[?]

Chung Du hưng phấn xoa tay: [Nhấn mạnh lần cuối! Thời gian và địa điểm! Vui lòng có mặt đúng giờ!! ]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.