Không biết sự hoang đường đã diễn ra bao lâu, dù nhiều ngày không gặp nhưng dường như Chu Thuật Lẫm không hề cảm thấy ấm ức.
Thể lực của Thẩm Di kém xa anh, lúc anh vẫn còn tràn đầy sức sống, cô đã sớm xin tha, bị anh ép phải tiến về phía trước.
Anh dùng sức nên cánh tay hiện rõ cơ bắp, đường nét cũng trở nên rõ ràng. Sức lực của cô làm sao địch lại được anh.
Chu Thuật Lẫm nhìn mà muốn cười, anh hôn đi giọt mồ hôi trên trán cô, dỗ dành người trong lòng: “Sau này em có muốn cùng anh đi tập thể dục không?”
Anh vẫn thấy thể lực của cô không được tốt lắm.
Thẩm Di liên tục lắc đầu. Cô đã buồn ngủ đến không chịu nổi, vùi vào lòng anh thiu thiu ngủ.
“Hoặc sáng sớm cùng anh đi chạy bộ?”
Thẩm Di tiếp tục lắc đầu. Cô kéo chăn muốn đắp lên người mình, lẩm bẩm: “Anh đừng có hành hạ em mãi.”
Ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra mình đang làm nũng.
Chu Thuật Lẫm hoàn toàn không buồn ngủ như cô, anh cười khẽ, còn cố ý nâng cằm cô lên hỏi: “Hành hạ em mãi? Hành hạ em thế nào?”
Thẩm Di không để ý đến anh nữa. Anh khó khăn lắm mới làm ‘người’, cuối cùng cũng chịu để cô ngủ.
Hai người dính sát vào nhau không một kẽ hở, cô muốn dịch ra ngoài một chút, nhưng anh lại giữ chặt eo cô, dùng ngón tay thon dài chỉ chỉ rồi nói: “Cứ ngủ như vậy đi.”
Anh thực sự không có ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-tan-hon/3518491/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.