Vừa nói ra câu này, hình tượng lẻ loi trông nhà một mình của anh bỗng chốc đã biến mất. Giống như con sói hoang ngụy trang thành đống cỏ khô để phục kích con mồi, chờ đến khi con mồi đến gần trước mặt thì lập tức dỡ bỏ ngụy trang, để lộ ra bản tính thật sự.
Thẩm Di kết luận: tội nghiệp cho người khác không bằng tội nghiệp cho bản thân mình.
Cô cảm thấy trách nhiệm không hoàn toàn thuộc về mình, bèn phản đối: “Ai bảo anh… nhiều lần như thế, cũng tại anh cả.”
Nói không rõ nhưng ý rõ ràng.
Đều do anh không biết kiềm chế bản thân…
Hơn nữa, không phải cô đã về rồi đây sao?
Chu Thuật Lẫm hơi nhướng mày, hàng mi dày rậm được ánh sáng chiếu xuống tạo thành một cái bóng hình quạt dưới mi mắt, trong mắt thấp thoáng ý cười.
Đúng là làm anh không ngờ đến.
Cô cũng to gan thật đấy.
Anh dựa lưng vào sô pha, một tay đặt lên thành ghế, một tay nắm lấy tay cô kéo cô ngồi xuống, trên mặt lại giả vờ đăm chiêu suy nghĩ, sau đó làm như biết lắng nghe mà đồng ý: “Được, tôi tự kiểm điểm lại.”
“Ngại quá.”
“Không thể dừng lại được.”
Nói liên tiếp mấy câu mang ý trêu ghẹo, như kẻ xấu trời sinh.
“…”
Lúc mới quen Thẩm Di còn cho rằng anh kiệm lời, sao giờ lại nói nhiều đến vậy.
Hơn nữa, cô cũng không cảm thấy anh ngại gì cả.
Tay anh đặt lên eo cô một cách tự nhiên, nói muốn đọc sách nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-tan-hon/3518446/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.