“Êm cả rồi.” Trong giọng nói trầm thấp của anh ta xen lẫn tiếng cười khẽ: “Có thể làm ầm ĩ được à?”
Thẩm Di nghĩ đến thỏi son kem trên xe. Cô nghĩ, ầm ĩ rồi đấy chứ, chỉ là Chu Diệc Hành không biết thôi.
Cô không đi ra ngoài, chỉ yên lặng nhấc váy quay về.
Nhiệt độ ở Bắc Thành ngày hôm nay không quá cao, mặc mỗi chiếc váy trên người tất nhiên sẽ không đủ ấm, cũng may trong khách sạn chuẩn bị đủ hệ thống sưởi ấm.
Trên đường quay về, có người đứng chắn trước mặt cô.
Thẩm Di dừng bước, ngước mắt lên.
Là hai cô gái trẻ.
Đều là người trong giới thượng lưu Bắc Thành, nhưng cô không thân thiết lắm. Cô lặng lẽ ngẫm lại thân phận của hai người bọn họ.
Bọn họ không phải đến tham gia bữa tiệc tối hôm nay, chỉ là trùng hợp gặp Thẩm Di ở khách sạn này. Hai người họ cũng không biết ở đây đang tổ chức tiệc, tưởng cô chỉ lẻ loi một mình.
Thấy cô đang định đi vào bên trong, hai người bọn họ âm thầm chặn đường cô lại, cười nói: “Lâu rồi không gặp nhỉ, Thẩm Di? Nghe nói cậu và anh Diệc Hành sắp kết hôn đúng không?”
Một người khác nói: “Ở bên ngoài anh ta có đến tận mấy cô bạn gái đấy, quen hết người này đến người khác. Trước đây tôi đâu có nghe nói chuyện hai người nhỉ? Sao đột nhiên lại kết hôn thế?”
Cô ta nhẹ nhàng nở nụ cười: “Thẩm Di à, kiểu công tử như anh Chu cậu không giữ chân nổi đâu.”
Có thể là do từng sống ở Cảng Thành nên trong giọng nói của cô gái này xen lẫn giọng Quảng Đông.
Cuối cùng Thẩm Di cũng nhớ ra thân phận của cô ta. Thời học cấp 3 có một người theo đuổi cô, sau khi tỏ tình thất bại thì khoảng hai tháng sau đã xin chuyển trường. Khi đó cô gái này cũng theo đuổi cậu ta rất nhiệt tình, sau khi biết chuyện cậu ta chuyển trường thì khóc lóc đi cãi nhau với cô, nhưng cuối cùng cãi không thắng, bị Chung Du nhẹ nhàng đuổi đi.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, gia đình cô ta sắp xếp cho cô ta đi du học nước ngoài, chớp mắt một cái đã mấy năm không gặp.
Cô ta thay đổi rất nhiều, đến nỗi vừa nãy cô không thể nhận ra ngay.
Cô trầm tư nhớ lại, hoàn toàn không để ý đến sự châm chọc trong lời nói của bọn họ. Những đòn tấn công như vậy chẳng gây cho cô chút sát thương nào cả.
Chỉ là bị cản đường như thế hiển nhiên sẽ có chút không vui. Hai hàng lông mày của cô nhíu chặt lại.
Đột nhiên, cách đó không xa vang lên một giọng nói giống hệt như tảng băng, mang theo cảm giác lạnh thấu xương: “Nếu đã có nhiều điều thắc mắc như thế, chi bằng hỏi thẳng tôi luôn này?”
Người có mắt đều thấy được cơ thể của hai cô gái trở nên cứng đờ, nụ cười trên gương mặt cũng cứng ngắc.
Bọn họ không biết Chu Diệc Hành cũng ở đây, càng không biết anh ta sẽ xuất hiện ở nơi này.
——Cả Bắc Thành này có ai không biết tên đại ma vương bất cần đời này chứ?
Lúc này cũng vậy, trên người anh ta tràn ngập sát khí.
Nếu muốn sống yên ổn thì đừng đi trêu chọc anh ta.
Bọn họ nhẹ nhàng hít sâu một hơi.
Cố tình nói xấu sau lưng người khác còn bị người ta bắt gặp, thật sự rất xấu hổ.
Chu Diệc Hành khoanh tay dựa vào cây cột bên cạnh, dáng người rất cao, thân hình thon dài, tư thái kiêu ngạo. Anh ta đứng từ xa nhìn về phía bên này, lạnh nhạt nhếch môi: “Có ý kiến gì nữa không? Nói tôi nghe xem nào.”
Ý định bảo vệ người quá rõ ràng. Sự lạnh lùng hệt như một con dao xẹt qua trước mặt bọn họ, cắt ngang đường đi của bọn họ một cách bất ngờ.
Thẩm Di không biết anh ta nói chuyện xong lúc nào, rồi đến đây từ khi nào.
Hai người kia cắn môi, ấp úng nói: “Không có gì… Chúng tôi chỉ nói đùa thôi.”
Bọn họ tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong, lúng túng muốn rời đi.
“Đứng lại.”
Bóng lưng của bọn họ cứng đờ.
“Hay lần sau cứ thử xem?”
Sự ngông cuồng của người đàn ông không cần phải cố tỏ ra thì cũng đã khoa trương lắm rồi.
Hai người bọn họ cắn môi, cúi thấp đầu, bước nhanh rời khỏi nơi này.
Chu Diệc Hành nhíu mày, anh ta bước qua đây: “Sao em lại ra đây? Tìm anh à? Vừa rồi anh gặp bạn nên nói chuyện thêm một lát.”
Thấy cô mím môi, anh ta nhẹ nhàng xoa đầu cô, cười khẽ một tiếng, giọng nói ôn hòa khác hẳn với sự lạnh lùng lúc nãy: “Sao em dễ bị bắt nạt thế nhỉ? Em cứ mắng lại là được mà, nếu không được nữa thì cứ đánh luôn đi. Dù sao cũng có anh ở đây, anh sẽ chống lưng cho em.”
Anh thiên vị một cách trắng trợn, chẳng thèm kiêng kị điều gì.
Rất hiếm có cô gái nào không rung động trước một người như vậy.
Trong lòng Thẩm Di cũng rung động, bởi vì anh ta mở rộng vòng tay hướng về phía cô, tựa như đang yên lặng phát ra tín hiệu dụ dỗ cô. Mà cô cũng không từ chối, bước lên nửa bước ôm lấy anh ta.
Anh ta sửng sốt, vô thức vươn tay ra ôm cô vào lòng.
Suy nghĩ một lúc, Chu Diệc Hành hỏi cô: “Em tức giận vì những lời bọn họ nói à?”
Vừa rồi anh ta đến đúng lúc nghe thấy hết những gì bọn họ nói.
Anh ta mắng thầm trong lòng, nếu biết sớm thì sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ như vậy. Anh ta giơ tay xoa đầu cô, ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Thẩm Di, nếu em không thử thì sao biết giữ được hay không.”
Trái tim cô hơi thắt lại.
Nếu em không thử thì sao biết được có giữ được hay không?
Mặc dù, mặc dù anh ta nói như vậy là đã gần đồng ý với kế hoạch thắng lợi của cô. Anh ta sẽ chờ cô ở vạch đích, chờ cô lấy được chiến thắng.
Trái tim cô đập nhanh hơn.
Cô không tức giận, hai người đó cũng không đả động được gì cô, chỉ là cô cảm thấy hơi bối rối thôi.
Thẩm Di nhẹ giọng nói: “Sau khi kết hôn, anh không được giống như trước đây nữa.”
Anh ta gật đầu, hỏi: “Em muốn nói gì?”
“Sau này anh không thể làm ra những chuyện giống như trước đây nữa.” Cô ngẩng đầu lên nhìn anh ta, đôi mắt trong veo tràn ngập sự nghiêm túc.
Anh ta biết cô đang nói gì.
Tuy rằng bọn họ lớn lên bên nhau, nhưng vì có chút chênh lệch tuổi tác, không cùng trang lứa nên suy nghĩ về mặt tình cảm cũng khác nhau. Từ nhỏ đến lớn cô đã nhận được nhiều màn tỏ tình rầm rộ, anh ta đều không có mặt ở đó. Còn về phía anh ta thì trăng hoa không dứt, cô cũng chưa bao giờ thật sự đặt chân vào vũng bùn lầy đó.
Như vậy hình như không hay cho lắm.
Có chút chênh lệch.
Lòng bàn tay của Chu Diệc Hành vuốt ve mu bàn tay của cô, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
Hai người bọn họ có hôn ước, từ rất lâu trước đây anh ta đã biết bọn họ sẽ trở thành một đôi. Quan hệ của hai người cũng rất tốt, chẳng qua cô chưa từng yêu cầu anh ta phải làm gì, bắt anh ta không được quen bạn gái, ép anh ta không được dây dưa với những người con gái khác.
Ban đầu khi tin tức bị lọt ra ngoài, anh ta có chút hoảng hốt, không thèm để ý đến tin nhắn của bạn bè mà chộp lấy chìa khóa xe chạy đến nhà họ Thẩm tìm cô. Khi nhìn thấy cô thì mặt hồ trong lòng mới trở nên yên tĩnh, bước chân vội vàng cũng trở nên thong thả hơn rất nhiều. Cô vẫn chào đón anh ta như trước đây, anh ta còn tưởng cô sẽ nhắc nhở một chút, nhưng không hề…
Về sau anh ta không thèm kiềm chế bản thân nữa, tin đồn mỗi lúc một lan xa, cho đến khi cả Bắc Thành đều biết được. Anh ta cũng không biết vì sao, có lẽ là vì bản thân bị một hôn ước ràng buộc nên muốn giành lấy chút tự do cho mình. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta không thích Thẩm Di.
“Được.” Giọng nói của anh ta hơi khàn khàn, sảng khoái đồng ý, thậm chí còn rất nghe lời.
“Hứa rồi đấy nhé.”
Chu Diệc Hành bỗng nhiên nở nụ cười. Phải chăng cô đã bắt đầu lo nghĩ cho tương lai của bọn họ, nên mới cho anh cơ hội đính chính trước?
Anh ta nói chuyện rất nhẹ nhàng, hệt như giọng mũi, có chút mùi vị cưng chiều: “Ừm, anh hứa với em.”
Lục Khởi đi ra ngoài gọi điện thoại thì bắt gặp hình ảnh hai người đang ôm nhau trò chuyện. Anh ta vô thức thả nhẹ bước chân, yên lặng trốn đi chỗ khác.
Đôi tình nhân này cũng mặn nồng quá nhỉ.
Bởi vì vừa uống rượu xong nên Chu Diệc Hành gọi tài xế đến lái thay. Sau khi đưa cô về nhà họ Thẩm, anh ta cũng không sốt ruột đi ngay mà thò đầu ra nói chuyện với cô: “Anh nói này, em bảo Chung Du gặp nhau đừng gọi anh là thằng đểu nữa được không?”
Nụ cười của người đàn ông vừa tùy ý vừa kiêu ngạo, Thẩm Di bất đắc dĩ cong môi: “Được.”
Bình thường anh ta không chấp Chung Du, nhưng tuần sau đi thử quần áo cô đã gọi Chung Du đi cùng bọn họ.
Không biết có phải do bọn họ đã nói rõ chuyện đó hay không mà một lớp băng mỏng đã bị phá vỡ, cô cảm thấy bầu không khí giữa hai người cũng khá tốt.
Nhưng bây giờ mới chỉ là bắt đầu, bọn họ sắp sửa tiến vào mối quan hệ thân thiết hơn nữa.
Chu Diệc Hành đứng ở ngoài nhìn cô đi vào trong nhà, khi cô vừa về đến phòng thì điện thoại trong túi đổ chuông.
Là anh ta gọi đến.
Giọng nói trầm thấp từ tính ở đầu dây bên kia truyền đến: “Ngủ sớm đi nhé, chúc em ngủ ngon, Di Di.”
Dường như cô có thể tưởng tượng ra cảnh anh ta vẫn còn ở bên ngoài, đang ngước nhìn về phía phòng ngủ của cô, nói chuyện điện thoại với cô. Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người ta tan chảy. Giọng nói của cô cũng bất giác nhẹ đi: “Ngủ ngon.”
–
Trong buổi đọc kịch bản sáng thứ Hai, Lục Khởi cưỡng ép kéo Chu Thuật Lẫm qua đây.
Cả hai đều có việc bận, chờ bọn họ đến nơi thì buổi đọc kịch bản đã diễn ra một nửa.
Lục Khởi không muốn bắt anh tham gia, chỉ kéo anh đến đây để tham quan mà thôi.
Anh ta nuốt không trôi cục tức này, thật sự muốn mạnh tay kéo tay của anh chàng này, bắt anh bấm mật khẩu chuyển khoản, buộc anh phải đầu tư.
Diện tích nơi này rất lớn, Lục Khởi dẫn anh đi dạo và giới thiệu đại khái cho anh nghe. Bỗng dưng anh ta nhớ ra gì đó, bèn nói: “Đúng rồi, hôm đó tôi có đi tham gia một bữa tiệc, gặp được ‘người anh trai’ kia của anh.”
Chu Thuật Lẫm đút hai tay vào trong túi áo khoác đen, nghe thấy thế cũng chẳng có cảm xúc gì: “Ừm.”
“Anh ta đi cùng vợ sắp cưới, tôi có thấy cô ấy rồi.” Lục Khởi không nhịn được kể lại: “Vợ sắp cưới của anh ta xinh thật đấy.”
Chu Thuật Lẫm liếc mắt nhìn qua.
“Haiz. Lúc tôi đi ra ngoài gọi điện thoại còn thấy người ta đang nói chuyện thân mật với nhau, may là tôi tinh ý, nếu không bị phát hiện thì xấu hổ lắm.”
Anh chỉ lắng nghe, biểu cảm vẫn nhạt nhẽo như mọi khi.
“Trước đây thì không biết thế nào, nhưng trông hai người đó cũng khá tình cảm.”
Ngón trỏ trong túi áo của Chu Thuật Lẫm nhẹ nhàng vuốt ve những ngón tay khác.
Lục Khởi say sưa tự biên tự diễn, đột nhiên phát hiện người này không thèm để ý đến mình thì cảm thấy không vui: “Sao anh không để ý gì đến tôi vậy?”
Chu Thuật Lẫm liếc nhìn anh ta, trả lời: “Thế à?”
Lục Khởi bĩu môi. Người này…
Giống y như tảng băng vậy.
Các biên kịch chuyên nghiệp đang họp ở bên trong, Lục Khởi cũng không có ý định đi vào, chỉ dẫn anh tới đây tham quan. Chu Thuật Lẫm vốn cũng không định tới, nhưng bị anh ta kéo tới đây.
Đi được một lúc, hình như anh thấy một bóng người quen thuộc đi lướt qua hành lang.
Ánh mắt của Chu Thuật Lẫm hơi chững lại.
Anh nhìn chằm chằm phương hướng kia, muốn xác thực bóng dáng người đó.
Nhưng vừa chớp mắt lại không thấy đâu nữa.
Lục Khởi cũng không phát hiện ra, trùng hợp có nhân viên đến đây tìm anh ta, anh ta dẫn Chu Thuật Lẫm đến văn phòng làm việc của mình ngồi một lúc rồi bản thân ra ngoài làm việc khác.
Chu Thuật Lẫm cảm thấy chắc sáng nay mình rảnh quá nên mới để mặc anh ta lôi kéo.
Nghĩ đến bóng người vừa lướt qua lúc nãy, anh lấy di động ra gửi tin nhắn cho ‘cô hướng dẫn viên nhiệt tình’: [Bây giờ cô Thẩm có bận không?]
Thẩm Di và mấy người khác đang rơi vào tình huống bế tắc, trong lúc nghỉ ngơi chờ đợi tổng giám đốc Lục ra quyết định, cô rảnh rỗi ngồi xem điện thoại.
Cô ngẫm nghĩ giây lát, đưa mắt nhìn xung quanh. Sau đó dứt khoát đứng dậy đi về phía cửa sổ lớn, chụp một bức ảnh rồi gửi cho anh.
Hiếm khi thời tiết Bắc Thành đẹp như vậy, chụp đại một tấm cũng rất ra gì.
Đây là lần đầu tiên bọn họ chia sẻ với nhau.
Chu Thuật Lẫm không ngờ cô lại gửi một tấm ảnh cho anh.
Anh cũng liếc nhìn ra bên ngoài.
Rồi đột nhiên nở nụ cười.
Không cần bức ảnh này thì anh vẫn có thể thấy được. Mặc dù không ở cùng một tầng lầu nhưng không gian lại giống nhau, bọn họ đang ngắm cùng một bầu trời.
Nhưng bức ảnh này cũng đủ để anh chắc chắn rằng bóng người mà anh vừa nhìn lướt qua đúng là cô.
Thẩm Di: [Tôi đang làm việc.]
Thẩm Di: [Đang đợi sếp xem xét hai phương án xem thế nào…]
Lục Khởi vội vàng chạy về.
Anh ta vừa mở cửa ra, Chu Thuật Lẫm đã nhấn tắt điện thoại.
Thư ký của Lục Khởi cũng đi theo sau, trên tay cô ấy còn cầm theo tài liệu.
Lục Khởi bảo cô ấy nói tiếp, anh ta muốn để Chu Thuật Lẫm nghe xem cái nào tốt hơn.
Sau khi giới thiệu xong, thư ký chỉ về phía bên trái: “Có vài biên kịch chọn bản này. Bọn họ cảm thấy nếu làm tốt thì hiệu quả sẽ rất xuất sắc. Nhưng lại có chút khó khăn và mạo hiểm, chuyện này không ai có thể nói trước được. Nếu như làm không tốt sẽ thất bại ngay lập tức. Sau đó bên chúng ta cung cấp thêm một phương án khác, giảm bớt đi độ khó, hiệu quả tuy kém hơn một chút nhưng không đến nỗi nào.”
Hai bên cãi nhau ầm ĩ, Lục Khởi thấy thế thì bảo bọn họ mang phương án của mình đến đây.
Chu Thuật Lẫm hiểu vì sao Thẩm Di lại nói phải đợi sếp xem xét.
Căn cứ vào lời giới thiệu của thư ký và sự hiểu biết về cô, có lẽ cô cũng chọn bản đầu tiên.
Một chút khó khăn không ảnh hưởng đến việc cô theo đuổi hiệu quả xuất sắc hơn.
Lục Khởi cảm thấy hôm nay Chu Thuật Lẫm thay tính đổi nết rồi. Nếu là ngày thường anh sẽ không thèm để ý đến anh ta, nhưng không ngờ hôm nay sau khi lắng nghe xong, thoạt nhìn anh giống như muốn giúp đỡ đưa ra quyết định. Anh ta quả thực được yêu mà sợ!
Không biết có phải là ảo giác của Lục Khởi hay không, trong khoảnh khắc đó hình như anh ta nhìn thấy trong mắt anh hiện lên sự thích thú.
Trong lúc anh ta còn đang thắc mắc, Chu Thuật Lẫm có lòng tốt vươn tay ra chỉ vào bản đầu tiên, cất giọng lười biếng: “Cậu không có tài năng đó thì nghe lời người ta đi.”
Lục Khởi nhíu mày: “?”
Sao lại tấn công người nhà thế hả? <!-- vuông --> <!-- AI CONTENT END 1 -->
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]