“Ha…” Phương Anh cứng đờ cả người“Ha…Haha! Anh … Ngài đây thật tinh ý, quả nhiên là tổng tài được mọingười tin yêu, cảm nhận ẩm thực rất sâu sắc…”
Cô nhìnTrần Minh Quân cười đến là giảo hoạt, từng câu từng chữ trong lời đều vô cùng nịnh bợ. Anh ta đáp lại cái miệng phủ đầy mật kia bằng một câu rất ngắn gọn, mang nhiều ý nghĩa: “Vậy tức là đồ ăn đây là không phải cônấu?” Và ý nghĩa khác là “Cô thấy tôi có quan tâm tới những lời ngonngọt kia của cô không? Đừng nịnh tôi chối tội nữa!” và kèm thêm một nụcười nhàn nhạt.
“Không! Tất nhiên là không rồi…”Phương Anh xua tay, rất tự nhiên trả lời: “Sáng nay tôi thấy hơi mệt…nên đành đi mua đồ sẵn cho ngài đây và cô thư kí Nhung ăn tạm một hôm.”Nghe vô cùng thành thật, diễn xuất thuộc hàng đỉnh của đỉnh.
“Vậy tại sao cô không nói ra ngay từ đầu?” Trần Minh Quân cầm bút xoay xoaytrong tay, cả người ngả vào ghế, thể hiện sự vô cùng thoải mái. Đối lậphoàn toàn với ai đó đang muốn toát mồ hôi hột kia.
Phương Anh ớ một tiếng rồi cũng nhanh nhẹn đáp: “Vì tôi nghĩ với chiếc lưỡicảm nhận ẩm thực xuất sắc của ngài tổng giám đốc đây sẽ nhanh chóng phát hiện ra đây là đồ bạn ngài nấu. Với tư cách của một người phục vụchuyên nghiệp, tôi đây luôn muốn ngài được ăn ngon miệng trong điều kiện tự nhiên nhất. Ngài cảm thấy có hài lòng không?”
Côcười thầm. Đừng coi thường nhân viên quèn lương 3 triệu tháng như cônha! Riêng về tài ăn nói ở công ty cũ cô cũng có tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-sieu-than-bi-cua-lo-lem/76923/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.