Phương Anh nhìn cả hai, sau đó mới thầm quyết định xem có nên nói ra không. Thấy thái độ ngập ngừng của cô, bà Tun lên tiếng:
“Cô bé, an tâm đi, tôi làm việc này vì tiền, chỉ cần cậu đây đưa đủ, mộtchữ tôi cũng không dám hé ra ngoài. Đây là quy tắc, không tiết lộ thôngtin khách hàng.”
Huống hồ gì lại còn là liên quan đếnđại minh tinh nổi danh một thời nữa. Trần Minh Quân thấy thế thì gậtđầu: “Đúng, cô cứ nói đi.”
Phương Anh do dự, rồi cũngchầm chậm cất tiếng kể. Cô bắt đầu kể từ ngày đầu tiên cô sống dưới thân xác Thùy Anh cho tới bây giờ, lược bỏ đi rất nhiều các chi tiết riêngtư mà cô cảm thấy thật bất lịch sự khi nói ra về Thùy Anh, tất nhiên lànhững chi tiết chẳng quan trọng mấy. Nhưng cũng có chi tiết, cô nói rấtqua loa, dường như chẳng muốn nhắc tới, ví dụ như chuyện Hoàng ĐứcKiệt,… Và tập trung nhiều hơn vào những điều kì lạ, vào những giấc ngủngắn ngủi và những câu chuyện thật kinh dị… Đặc biệt là minh tinh QuỳnhTrâm.
Lúc cô kể vắn tắt xong mọi thứ, mới nói ra nghivấn trong lòng mình: “Bà Tun, bà có nghĩ là… cô Quỳnh Trâm đó không? Áclinh đang ẩn mình trong thân thể này?”
“Tới 90% đấy.Cũng chưa thể kết luận ngay được với câu chuyện được kể vội vã với các ý chính ngắn ngủn như thế.” Bà ta nhướn mày, cong đôi môi thâm tím:“Nhưng ta cảm thấy, ác linh này rất thông minh, rất lí trí nhưng cũng có lúc thật hồ đồ.”
“Tôi cũng cảm thấy vậy.” Trần Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-sieu-than-bi-cua-lo-lem/2848038/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.