“Này ! Dậy đi !”
Phương Anh lay lay hai vai hắn. Trần Minh Quân mơ màng mở mắt, ngu ngơ hỏi: “Chuyện gì thế? Đến nơi rồi hả?”
“Ờ… ờ, chắc thế.” Phương Anh gãi gãi đầu, ái ngại nói.
“Chắc thế là thế nào???” Hắn chợt nhận ra có gì đó rất không đúng ở đây. Trần Minh Quân vội vã đẩy cửa xe bước xuống.
“Khoan …” Phương Anh chưa kịp can ngăn thì hắn đã…
Trần Minh Quân hai mắt mở to nhìn xung quanh, quên luôn cả việc mình đã mệtmỏi như thế nào, cứ vậy mà đứng như trời trồng. Bốn bề gió thổi lồnglộng, cây cối ngả nghiêng, reo vù vù… Trời đêm thì tĩnh mịch, vắng lặngmà heo hút thấy sợ.
“Đây là đâu hả???”Trần Minh Quân lạnh lùng quay ra sau chất vấn cô. Giongj hắn rít lên.
Phương Anh giật bắn mình, bộ dạng hấp tấp như phạm tội: “Đây là… ý tôi là… nhà của anh?”
“Đâu? Nhà của tôi ở đâu cơ?” Khóe mắt hắn giật giật.
Phương Anh chỉ tay về phía đằng xa xa, cười đến là thơ ngây.
Hắn nhìn theo hướng tay cô chỉ, hận không thể phát điên lên: “Đó là nhà-vệ-sinh, cô hiểu không hả???”
Chính xác hơn, nơi này rõ ràng là ngoại ô thành phố. Xung quanh chỉ toàn đồng ruộng hoang vu heo hút không bong người,… Còn cái kia, cái mà cô gọi là nhà-của-anh ấy, nó chính xác là một cái chòi rách nát dựng giữa đồng,chuyên dùng để giải quyết nhu cầu trong trường hợp cấp bách không có chỗ đi. Vì nơi này rất thưa dân cư và vắng vẻ nữa.
“Tôi… Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-sieu-than-bi-cua-lo-lem/2847993/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.