Gần 4 giờ sáng mùa đông, trời vẫn hơi tôi tối và thực sự vô cùng lạnh.
Lúc cô tỉnh dậy, còn đang nằm trên mặt sàn lạnh giá như băng. Phương Anhgắng mở mắt lắm mới mở được. Cô thấy hơi choáng váng một chút nhưng cũng không mấy sao.
Phương Anh ôm đầu, co chân lại.
Bệnh mộng du của cơ thể này ngày càng kì quái và nặng dần lên. Mỗi sáng thức dậy, cô đều thấy mình đã di chuyển tới một chỗ nào đó khác không phảilà cái giường êm ấm kia.
Điều đó càng kinh khủng hơn khi trời đã trở đông, lạnh chết mất.
Đã có hôm cô tỉnh dậy và thấy mình nằm giữ cầu thang, rồi ngủ trước cửaphòng bà Mĩ, thậm chí là cả bàn bếp. Nhưng cũng có hôm cô tỉnh dậy vàthấy mình vẫn nguyên vẹn trên giường, như thể chưa từng có gì xảy ra. Đó là lý do khiến cô chần chừ đi khám.
Nhưng mấy nay, thực sự là không ổn nữa rồi.
Phương Anh cắn môi. May phước cô chỉ là sàn đất trong phòng, vẫn còn nghe thấy báo thức mà dậy, không thì… Thật khốn mà.
Phương Anh loạng choạng bước vào phòng vệ sinh. Thấy Méo đang nằm cuộn tròn trong bồn rửa mặt.
Phương Anh cười cười, tiến tới muốn vuốt ve bộ lông mềm mại của nó một chút,đồng thời hỏi thực hiếu kì: “Sao em lại ngủ trong đây thế này?” Cô hơithắc mắc, với bốn cái chân ngắn ngủn của nó, làm sao leo lên cái bồn này được nhỉ?
Ai ngờ, cô còn chưa kịp chạm vào nó, đã bị cào cho ba sọc vào tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-sieu-than-bi-cua-lo-lem/2847989/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.