Lam Khê thấy bố minh bị công kích, sau đó lại thấy Phó Hi Du bị mắng chửi thì tức đến muốn khóc. Nhưng bên ngoài, cô vẫn giữ nguyên thái độ bình thản của mình mà đối diện với những bình luận ác ý kia. “Sao tôi thấy có một số bạn nói như là bản thân đã biết hết tất cả vậy nhỉ! Các bạn nói tôi không biết Phó Hi Du đầu quân cho Việt Tuệ, sau đó anh ấy trở thành át chủ bài nên tôi không thể đuổi anh ấy đi? Thật là có trí tưởng tượng hết sức phong phú đấy! Nhưng tôi không phải người có thể nhẫn nhịn người khác, nhất là người đã bắt nạt mình đâu. Nếu Phó Hi Du thật sự đã bắt nạt tôi thì bằng mọi cách, tôi sẽ cho anh ấy biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Chứ không phải giống như hiện tại, tôi chẳng những để yên cho anh ấy làm át chủ bài mà còn hợp tác cùng anh ấy trong những hai bộ phim liền.” “Các bạn nghĩ tôi vì công ty Việt Tuệ và vì bộ phim Tranh đoạt mà bênh vực anh ấy? Xin lỗi, tôi không phải người vĩ đại như vậy. Còn nếu các bạn nghĩ tôi sợ bị thiệt hại về tiền bạc nên mới phải giúp Phó Hi Du thì cũng chẳng phải. Bởi vì một chút tiền, tôi chẳng hề để tâm. Điều tôi để tâm nhất bây giờ là việc các bạn hiểu lầm Phó Hi Du rồi liên tục tấn công, gây khó dễ cho anh ấy. Trong khi anh ấy chẳng hề bắt nạt tôi, ngược lại anh ấy còn từng là người bị hại. Vậy mà bây giờ các bạn chửi mắng anh ấy, nói những lời ác ý với anh ấy. Chẳng lẽ các bạn không nghĩ đến việc anh ấy sẽ bị tổn thương sao? Chẳng lẽ các bạn không nghĩ anh ấy sẽ vì vậy mà bị ảnh hưởng, thậm chí mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng à?” Lam Khê nói tới đây, phần bình luận trong giây lát đã không có thêm comment ác ý nào nữa. Nhưng cũng chỉ được một lúc, sau đó lại có người hỏi: “Vậy thì những bằng chứng trên mạng là như thế nào?” Người này vừa hỏi xong thì những người khác cũng hùa vào, kêu gọi Lam Khê giải thích những bằng chứng trên mạng xã hội. Đồng Sơn xem livestream mà toát hết cả mồ hôi. So với mấy bộ phim kịch tính mà anh thường hay xem thì livestream này còn gay cấn hơn nhiều. Bây giờ, cư dân mạng lại đòi lời giải thích. Vậy không phải phần cao trào của livestream đã tới rồi hay sao? Đồng Sơn hồi hộp, mong chờ câu trả lời của Lam Khê. Mà Lam Khê cũng không để Đồng Sơn và mọi người chờ lâu, liền bắt đầu giải thích: “Về những hình ảnh và video trên mạng xã hội, tôi không coi nó là bằng chứng. Bởi vì mặc dù những hình ảnh và video đó là thật, nhưng người đăng nó lên lại dùng nó để bịa đặt và bôi nhọ Phó Hi Du.” “Đầu tiên, người đó có đăng một bức hình. Trong hình, tôi đưa tiền cho Phó Hi Du, lý do là vì tôi muốn nhờ anh ấy làm giúp mình một số chuyện. Tuy nhiên, hôm đó là ngày đầu tiên đến trường mới, cũng là lần đầu tiên gặp Phó Hi Du nên tôi rất e dè, lại bị biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt anh ấy dọa sợ nên trong bức hình, trông tôi mới căng thẳng và sợ hãi.” “Còn video tôi vừa khóc vừa đi khập khiễng. Sự thật là tôi không cẩn thận nên mới ngã cầu thang, vì vậy mới bị thương ở chân, sau đó đau đớn mà khóc. Vậy mà người đăng video lại nói Phó Hi Du đánh tôi? Thật là nực cười. Còn nói là sợ tôi ám ảnh quá khứ nên mới không đăng video cảnh Phó Hi Du đánh tôi lên. Đúng là chỉ biết nói mồm! Thực chất là Phó Hi Du “không bao giờ” đánh tôi nên người kia mới không có video để đăng lên mà thôi.” Lam Khê nhấn mạnh ba chữ “không bao giờ”. Ánh mắt lúc nói chuyện cũng rất tự tin, kiên quyết, hoàn toàn khiến cho người xem dễ dàng bị thuyết phục. Thế nhưng, Phó Hi Du lại có nhiều antifan, lại còn có Vương Kiệt đứng đằng sau chơi xấu nữa nên lúc này, một số bình luận cố chấp vẫn đang xuất hiện. “Thế còn video Phó Hi Du đuổi theo cô thì giải thích như thế nào? Lại còn hất gì đó trên tay của cô xuống nữa. Rõ ràng hai người có xảy ra ẩu đả, lại còn dám nói là Phó Hi Du “không bao giờ” đánh cô?” “Tôi thấy Triệu Lam Khê bị Phó Hi Du thao túng rồi. Nếu không tại sao đến nước này mà vẫn cố chấp bênh vực anh ta? Cái người đăng video lên kia rõ ràng đã giúp cô ta trả thù Phó Hi Du, vậy mà cô ta còn quay ra cắn ngược lại người ta. Đúng là chẳng ra sao cả.” Đồng Sơn đọc mấy bình luận này mà sắp phát điên rồi. Anh quay lại nhìn Phó Hi Du, nói lớn: “Có phải kiếp trước cậu gây ra tội lỗi gì không mà kiếp này toàn bị người ta đổ hết tội lỗi lên đầu thế? Cô Lam Khê đã giúp cậu đến mức này mà vẫn không cứu nổi cậu thì chắc chắn là cậu tạo nghiệp gì rồi.” Phó Hi Du lúc này vẫn im lặng, không nói dù chỉ một câu. Lại nhìn thấy bình luận công kích Lam Khê, nói cô “cắn ngược” người quay video thì ánh mắt Phó Hi Du bỗng nhiên tràn đầy sự phẫn nộ. Đồng Sơn thấy vậy thì không dám nói gì nữa, liền quay đầu, tiếp tục theo dõi livestream. Còn Phó Hi Du lúc này vẫn đang vô cùng căm phẫn. Căm phẫn kẻ đứng đằng sau chuyện này. Căm phẫn những người đã công kích Lam Khê. Và căm phẫn chính bản thân mình. Bởi vì Phó Hi Du nghĩ, nếu không vì anh thì Lam Khê đã không phải lên tiếng giải thích rồi phải chịu những lời lẽ không hay từ người khác. Tất cả mọi chuyện, từ đầu đến cuối vẫn là do anh. Anh nghĩ tốt nhất hãy nên dừng lại tại đây. Nếu bây giờ dừng lại thì vẫn còn kịp. Anh không quan tâm người khác nghĩ mình thế nào, chỉ cần Lam Khê được bình yên, hạnh phúc là tốt rồi. Thế nhưng, Lam Khê lại không thể nào bỏ mặc anh. Đã làm bao nhiêu việc như thế, sao có thể nói dừng lại là dừng lại được? Ngay từ đầu, Lam Khê đã biết khi mình lên tiếng bênh vực Phó Hi Du thì sẽ có người mắng ngược lại mình rồi. Nhưng thích mắng thì cứ mắng, cô chẳng quan tâm. Còn muốn cô giải thích ư? Đương nhiên là được rồi! Lam Khê bật cười, vui vẻ nói: “Xin lỗi nhé, vừa rồi quên mất không giải thích việc Phó Hi Du đuổi theo tôi với chuyện anh ấy hất đồ của tôi. Thật là sơ suất quá!’ Phó Hi Du nghe tới đây thì ngẩn người, trái tim bỗng quặn thắt lại, nỗi lo lắng bắt đầu lan truyền đến từng tế bào trên cơ thể. Tại sao Lam Khê còn chưa dừng lại chứ? Cô còn muốn giải thích điều gì nữa? Video anh đuổi theo Lam Khê… Lam Khê định giải thích thế nào? Video anh hất đồ trên tay Lam Khê… Lam Khê định giải thích ra sao? Không được! Không thể giải thích được! Phó Hi Du hoang mang tột độ, muốn ngay lập tức ngăn Lam Khê lại nhưng vô ích. Anh không thể cản Lam Khê. Bởi vì ngay cả việc Lam Khê lúc này đang ở đâu, anh cũng không biết. Bỗng nhiên, Đồng Sơn nhìn thấy một bình luận thì liền cau mày, miệng phun ra hai chữ: “Chết tiệt!” Phó Hi Du nghe vậy liền nhìn vào màn hình. Đồng Sơn cũng chỉ cho Phó Hi Du bình luận mà anh ấy vừa đọc. [Anti Phó Hi Du suốt đời]: Triệu Lam Khê muốn giải thích cái gì chứ? Hai người ở thư viện thành phố rồi lôi lôi kéo kéo. Nếu không phải là Triệu Lam Khê bị Phó Hi Du hẹn ra để bắt nạt thì chỉ có thể là hai người cùng nhau học tập và khám phá thôi. Học tập kỹ năng làm thỏa mãn nhu cầu và khám phá cơ thể của đối phương. Haha… Phó Hi Du đọc bình luận này thì liền phát điên, hai mắt nổi đầy tơ máu, rõ ràng căm phẫn đến nỗi muốn xé xác cái người đã đăng bình luận. Ngay lập tức, anh vung tay một cái. “Bộp” Chiếc điện thoại nhanh như chớp bị hất văng xuống đất. Người hất nó đi đương nhiên là Phó Hi Du. Nhưng mà… “Điện thoại là của anh mà!” Đồng Sơn xót của nên liền vội vàng nhặt điện thoại. Lại định mắng Phó Hi Du mấy câu, nhưng nhìn thấy ánh mắt của anh, Đồng Sơn chỉ đành nuốt mấy câu nói vào trong bụng. May sao Đồng Sơn dùng bao da điện thoại xịn, mà Phó Hi Du vung tay mạnh nhưng không chuẩn xác nên lực tác động vào điện thoại không lớn, kết quả là rơi xuống đất nhưng điện thoại vẫn còn vẹn nguyên. Mà lúc này, điện thoại vẫn còn đang chiếu livestream của Lam Khê. Còn Lam Khê thì đã đọc được bình luận khiếm nhã vừa rồi. Nhưng cô không sợ cũng không tức, còn thẳng thắn mà đối diện với bình luận. “Chào bạn [Anti Phó Hi Du suốt đời]. Hồi cấp ba, tôi và Phó Hi Du từng có quan hệ rất tốt nên quả thật rất hay cùng nhau đến thư viện để học tập. Tuy nhiên, chúng tôi chỉ học những bộ môn văn hóa mà nhà trường đã dạy, chứ không hề học tập giống như những gì bạn vừa bình luận đâu.” “Thật không biết bạn đã từng học tập như vậy chưa mà lại có thể nghĩ người khác học tập như vậy được. Nhưng mà lần sau nghĩ thôi chứ đừng nói ra ngoài nhé! Người khác mà nghe thấy thì sẽ âm thầm đánh giá nhân cách của bạn đấy.” Lam Khê vừa nói vừa cười nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại thể hiện rõ sự khinh miệt với kẻ bất lịch sự vừa rồi. Khinh miệt xong, cô lại nói tiếp: “Tôi biết có nhiều người thắc mắc về việc tôi và Phó Hi Du cùng nhau ở thư viện. Và tôi cũng biết có nhiều người sẽ nghĩ rằng Phó Hi Du hẹn tôi đến đó là để bắt nạt. Tuy nhiên, người hôm đó chủ động hẹn gặp không phải Phó Hi Du, mà là tôi.” Đồng Sơn nghe Lam Khê nói vậy thì trợn tròn hai mắt, vội vàng quay lại nhìn Phó Hi Du thì phát hiện mặt anh dường như tái mét, trái ngược hoàn toàn với Lam Khê có thái độ bình thản trên livestream. Lam Khê không một chút nao núng, nhìn thẳng vào camera mà nhắc lại: “Tôi mới là người hẹn gặp Phó Hi Du.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]