Chương trước
Chương sau
Phó Hi Du ngồi đối diện chủ tịch Triệu Việt, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn thẳng vào ông.
Triệu Việt trầm mặc, một hồi lâu không nói gì. Vốn là muốn đợi Phó Hi Du mở lời trước nhưng anh vẫn chỉ im lặng, giống như là đang tự trách bản thân mình vậy.
Vì thế, cuối cùng cũng là chủ tịch Triệu Việt mở lời trước.
“Cháu không có gì muốn nói với chú sao?”
Phó Hi Du vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Triệu Việt, chỉ có thể chân thành nói ra ba chữ: “Cháu xin lỗi.”
Triệu Việt nghe vậy thì thở dài, lại hỏi: “Xin lỗi chuyện gì?”
Rất nhiều chuyện.
Phó Hi Du cảm thấy mình làm rất nhiều chuyện không đúng. Nhưng lúc này, điều anh cảm thấy áy náy nhất vẫn là scandal bắt nạt bạn học của anh.
Mặc dù đó không phải sự thật, nhưng mọi bằng chứng rõ ràng đều gây bất lợi cho anh, gây ảnh hưởng cho công ty Việt Tuệ và cả chủ tịch Triệu Việt.
Phó Hi Du cảm thấy vô cùng có lỗi. Anh siết chặt hai bàn tay, có chút khó khăn mà lên tiếng trả lời: “Cháu xin lỗi vì đã vướng vào scandal, gây phiền phức đến cho công ty. Cháu biết bản thân đã ngu xuẩn, khiến cho nhiều người phải vì mình mà chịu rắc rối. Cháu thành thật xin lỗi.”
Chủ tịch Triệu Việt nghe vậy thì lắc đầu, ngay lập tức bảo Phó Hi Du: “Ngẩng đầu lên, nhìn chú.”
Phó Hi Du nghe theo, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt thành thục của chủ tịch Triệu Việt.
Anh nghe thấy chủ tịch nói: “Ngay từ đầu, không phải chú và cháu đều đã biết sẽ có ngày hôm nay rồi sao? Nhưng cháu vẫn muốn làm diễn viên, còn chú vẫn muốn đào tạo cháu. Vì vậy, bây giờ làm sao cháu phải nhận hết lỗi lầm về bản thân mình chứ?”
Phó Hi Du hơi sững sờ, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói được gì.
Chủ tịch Triệu Việt vẫn là người nói tiếp. “Ngay từ khi đồng ý để cháu đi theo, chú đã nghĩ cách để giúp cháu xử lý scandal này rồi. Và tất nhiên, chú phải biết chắc rằng mình có đủ khả năng xử lý nó thì chú mới dám nhận cháu làm nghệ sĩ.”
Phó Hi Du thật sự không hiểu. Từ khi Triệu Việt đồng ý cho anh đi theo, anh đã không hiểu nổi rồi.
Vốn dĩ Phó Hi Du muốn vào Việt Tuệ là vì Lam Khê. Nhưng anh không nghĩ chủ tịch Triệu Việt sẽ đồng ý, vì trước đó không lâu, ông đã biết hết mọi chuyện của anh.
Phó Hi Du nghĩ nếu bị từ chối, không thể tiếp tục trở thành diễn viên thì anh có thể nào trở thành một nhân viên trong công ty. Miễn sao có thể ở gần Lam Khê là được.
Vậy mà không nghĩ đến, chủ tịch Triệu Việt lại đồng ý, còn đích thân đào tạo anh.
Bây giờ chủ tịch nói rằng mình có đủ khả năng để xử lý chuyện của anh. Nhưng làm cách nào chứ?
Mặc dù chủ tịch Triệu Việt là người đã có kinh nghiệm trong giới giải trí, nhưng xử lý vụ lùm xùm này thì không phải chuyện đơn giản.
Dù ông có dùng mọi cách tẩy trắng, thì vụ bê bối này vẫn là một vết nhơ trong cuộc đời của Phó Hi Du. Vì vậy, dù anh có thể tiếp tục làm diễn viên thì mãi mãi cũng không thể nào tỏa sáng được nữa.
Chủ tịch Triệu Việt thật sự chấp nhận một diễn viên mãi mãi chỉ có thể dậm chân tại chỗ hay sao?
Lúc này, Triệu Việt dường như đã đọc được hết thảy tâm tư của Phó Hi Du. Và cũng đúng như anh nghĩ, Triệu Việt dù có thể giúp anh tiếp tục ở trong giới giải trí, nhưng không thể nào giúp anh có thể đứng lên đỉnh cao của sự nghiệp.
Ngay từ lúc đầu, ông cũng đã biết rõ điều này. Nhưng ông vẫn đồng ý đào tạo Phó Hi Du là vì tài năng của anh, cũng là vì rất thương anh.
Ông biết Phó Hi Du không phải kẻ bắt nạt người khác. Nhưng dù có nói ra, người khác chắc chắn cũng sẽ không tin.
Hơn nữa, mặc dù Phó Hi Du đã nói cho ông rất nhiều chuyện, nhưng lại có chuyện giấu ông. Ví dụ như là video thứ ba ở trong bài viết kia, Phó Hi Du nhất quyết không chịu nói ra nguyên nhân vì sao anh lại đánh bạn học nam đó.
Vì vậy, Triệu Việt không có cách nào lên tiếng giải thích về video đó cho anh được.
Mà Phó Hi Du lại không có bạn, không có ai bênh vực anh.
Phó Hi Du đã từng nói với Triệu Việt, rằng những học sinh bình thường xung quanh anh đều xem anh là kẻ xấu, chắc chắn sẽ không có ai vì anh mà dám lên tiếng bảo vệ.
Ngoại trừ Lam Khê.

Lúc này, Lam Khê vẫn đang tiếp tục kế hoạch của mình.
Sau khi nhờ các bạn nữ trong nhóm xong, Lam Khê nhắn tin riêng cho Thẩm Chi, nhờ cô ấy nói chuyện với mấy người bạn cũ năm cấp hai để mấy người bạn đó lên tiếng bênh vực Phó Hi Du.
Tuy nhiên, không ai là tự muốn rước phiền vào người mình, hơn nữa lại rất sợ mình bị người khác công kích nên đa số bạn học trong nhóm đều tránh né, ngó lơ lời nhờ vả.
Mặc dù quả thật có nhiều bạn học sau khi xem phim của Phó Hi Du nên đã có thiện cảm với anh, nhưng dù sao có thiện cảm cũng không thể vì anh mà chống lại làn sóng dư luận.
Cũng may là còn có vài bạn học đã từng được Phó Hi Du giúp đỡ năm cấp hai, và vài bạn nữ hiện tại là fan của Phó Hi Du đồng ý lên tiếng giúp đỡ nên việc này cũng xem như ổn thỏa.
Lam Khê vì thế nên cũng yên tâm hơn, liền gọi điện thoại cho Vũ Minh - cậu bạn đã từng tham gia bắt nạt Phó Hi Du nhưng đã hối lỗi.
Vũ Minh vì áy náy nên rất phối hợp, chuyên tâm nghe Lam Khê hướng dẫn những việc cần làm. Sau đó, anh đã gửi những thông tin quan trọng mà mình có cho Lam Khê qua email, trong đó có cả danh sách họ tên của những bạn nam đã từng bắt nạt Phó Hi Du.
Lam Khê sau khi lấy được thông tin thì rất chân thành cảm ơn Vũ Minh.
Sau đó, cô thay quần áo, gọi điện thoại báo trước với chủ tịch Triệu Việt rằng mình chuẩn bị đến công ty để gặp ông.
Lúc này, chủ tịch Triệu Việt vẫn đang ngồi nói chuyện cùng Phó Hi Du.
Nghe điện thoại của Lam Khê xong, ông cúp máy rồi nhìn về phía Phó Hi Du, thăm dò anh qua lời nói: “Là Lam Khê gọi, bảo rằng sắp tới đây.”
Quả đúng như ông nghĩ, ánh mắt Phó Hi Du ngay lập tức thay đổi. Mặc dù có cố che giấu, nhưng sự dao động trong ánh mắt của anh vẫn bị ông bắt được.
Một hồi lâu sau đó, chủ tịch Triệu Việt nói Phó Hi Du hôm nay hãy ở công ty, không nên về nhà riêng vội, kẻo đi đường lại bị mấy tay săn ảnh chụp được.
Phó Hi Du không có ý kiến, liền đi về phòng làm việc của mình ở công ty.
Phòng làm việc của Phó Hi Du cũng có giường ngủ và phòng vệ sinh riêng nên chuyện sinh hoạt cá nhân rất thuận tiện. Trước khi debut, anh chưa mua nhà nên cũng thường hay sống ở đây nên bây giờ quay lại, cảm giác quen thuộc vẫn còn.
Trong khi đó, tại một căn phòng khác, một người đàn ông trạc tuổi Phó Hi Du đang ngồi trên bàn làm việc. Trước mắt anh ta là một dàn máy tính. Trên màn hình máy tính là những bình luận bôi nhọ, chửi rủa Phó Hi Du.
Người đàn ông này càng xem càng thấy thích, không nhịn được mà cười vang lên. Trong căn phòng vì vậy mà tràn ngập tiếng cười quỷ dị.
Những bỗng nhiên, người đàn ông lại phát hiện trong số những bình luận mắng chửi Phó Hi Du lại xuất hiện một bình luận vô cùng dài, còn kèm theo cả ảnh chụp thẻ học sinh nên vô cùng nổi bật.
Đến khi phát hiện ra bình luận này đang bênh vực Phó Hi Du, anh ta bắt đầu tức điên, trợn ngược mắt mà đọc cho xong toàn bộ bình luận. Chỉ là đến khi đọc xong rồi, anh ta lại càng điên tiết hơn. Mặc dù bình luận là hoàn toàn đúng, nhưng anh ta không tin rằng lại có bạn học bênh vực Phó Hi Du như vậy.
Phó Hi Du đáng ghét như thế, bị cả lớp xa lánh như thế, làm sao có thể được người khác bênh vực chứ?
Người đàn ông vì vậy nên vội vàng định phản bác rằng bình luận này viết sai sự thật, ảnh thẻ là photoshop, còn người bình luận là của fan Phó Hi Du muốn tẩy trắng cho thần tượng.
Tuy nhiên, đến khi nhìn kỹ tấm ảnh thẻ mà người bình luận đăng lên, ý định phản bác của người đàn ông liền tan vào mây khói.
Bởi vì tấm ảnh thẻ này chỉ cần nhìn cũng biết không phải là giả. Mà người đăng ảnh thẻ này lên không hề che tên hay là che mặt của mình. Và quả thật, người này đúng là bạn học cũ ở trường cấp ba của Phó Hi Du.
Người đàn ông này biết, bởi vì anh ta cũng vậy.
Anh ta cũng là bạn học của Phó Hi Du.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.