Cảm giác có ánh nắng chiếu mạnh vào, nó từ từ mở mắt ra. Cảm thấy cổmình có hơi nhức mỏi, nó toang đưa tay lên xoa xoa cổ thì bất giác nhậnra nó đang tay trong tay với hắn. Nó giật mình, liếc nhìn sang thì thấyhắn còn đang ngủ, mái tóc bạch kim cùng khuôn mặt hắn lúc này trông thật yên bình, ấm áp, chẳng có chút dáng vẻ lạnh lùng nào cả. Cố gỡ tay mình ra khỏi tay hắn nhưng nó không tài nào gỡ được, nó cảm giác dường nhưnó càng cố bỏ tay ra thì tay hắn lại càng siết chặt.
– Thức rồi à?
Nó giật mình, giọng nói này, chính là giọng nói băng lãnh ngàn năm của hắn. Quay qua nhìn hắn, nó nghẹn lời, không biết nói gì.
Hắn nhìn xuống, nhận ra việc mà nó đang làm, hắn tự động thả tay ra, tỏ vẻ bình thản như không có gì:
– Sắp vào giờ học rồi, tính ở đây luôn à?
– Học… à… phải vào học chứ.
Nó ấp úng, đứng bật dậy, ngay lập tức dùng phép dịch chuyển dịchchuyển đến lớp học. Nó cũng không hiểu nổi bản thân, chỉ là hai ngườingủ quên rồi vô tình nắm tay thôi mà, tại sao nó lại thấy ngại, sao nólại hồi hộp thế nhỉ.
Cố xóa tan những suy nghĩ trong đầu, nó bước vào lớp. Tiến về chỗngồi, lại những lời bàn tán, những ánh mắt kì thị dành cho nó. Nó khônghiểu, thực ra nó đã làm gì sai mà họ lại đối xử với nó như vậy. Độtnhiên, mọi thứ trước mắt nó đều xoay tròn, tất cả đều trở nên mờ ảo, nóđang cảm thấy chóng mặt. Đưa tay vỗ nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-phu-thuy/143859/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.