Đinh Tiễn bị cậu kéo đến một gian phòng nghỉ đơn, khi Chu Tư Việt đưa lưng về phía cô mở cửa, cô nhìn khắp bốn phía, có hơi giật mình. Lúc sắp bước vào, lại vội vàng liếc nhìn, thấy rõ bảng tên dán trong phòng nghỉ, —— phòng nghỉ của giáo sư Diệp. Hôm nay giáo sư Diệp vẫn chưa tới. Nhưng tại sao Chu Tư Việt lại có chìa khóa? Cô chưa kịp suy nghĩ nhiều thì người đã bị kéo vào. Theo dự đoán thì hẳn sẽ bị cậu đè lên cửa, sau đó hôn ngấu nghiến, vậy là vì để hợp với bầu không khí, cô còn đặc biệt nhắm mắt lại trước nữa. “Cậu đứng đó làm gì?” Giọng cậu nghe xa vời, Đinh Tiễn len lén híp mắt nhìn, chỉ thấy Chu Tư Việt ngồi trên ghế sofa vắt chân lên, như cười như không nhìn cô. Ồ? Không hôn sao? Cô xâu hổ vô cùng, nhưng vẫn làm bộ thản nhiên đi tới, thấp giọng nói: “Cảm nhận không khí trong phòng cũng không được à?” Chàng trai khẽ cười, rồi nghiêng người đưa tay lấy laptop đến gần, đặt tới trước mặt cô, mở máy lên. “Làm gì vậy?” Chu Tư Việt khom lưng, khuỷu tay chống lên đầu gối, cũng không quay đầu lại nói: “Viết chương trình.” “Cậu cậu cậu…” Đinh Tiễn không khỏi kinh ngạc: “Kéo tớ tới đây để viết chương trình?!!” Khi laptop đang khởi động thì rốt cuộc cậu cũng quay đầu sang, nhướn mày nhìn cô, “Không phải tớ viết, mà là cậu viết.” Nội tâm Đinh Tiễn điên cuồng la hét, cậu có mắc bệnh không hả?! Chàng trai ngã người ra sau, lười biếng dựa ra sofa, ánh mắt bình tĩnh liếc nhìn cô, thời gian trước giáo sư Diệp có tậu về hệ thống nâng cấp, thuận tiện có thể cho cô dùng thử một lần, nếu có người dẫn dắt lập trình thì sẽ tiến bộ rất nhanh. Giáo sư Diệp từng nói cậu rất thông minh, học cái gì cũng tiến bộ nhanh chóng, có thể từ một suy ra ba, đầu óc linh hoạt, mà theo sau đấy còn có câu, người thông minh thì gánh nặng nhiều, năng lực lớn, trách nhiệm cũng lớn. Ông trời đã để em mở ra cánh cửa này. Thì em phải biết lợi dụng cánh cửa đấy, thu nhận nhiều người, xây thành nhà lầu, mới không uổng phí công sức. Cậu không có yêu cầu cao với Đinh Tiễn, dù sau thì sau này cũng đem cô theo bên mình, cậu biết rõ chính vì cậu nên cô mới học máy tính, trước kia giáo sư Diệp cũng nhắc tới, muốn cho cô vào phòng thí nghiệm cùng làm hạng mục. Đừng nhìn ngày thường giáo sư Diệp hòa nhã hiền hòa, nếu bàn về mức độ chuyên nghiệp thì ông ấy là người cực kỳ nghiêm khắc, đối xử với lập trình viên cũng giống kiến trúc sư xây nhà, dù là một miếng gạch hay một miếng ngói thì đều là tường thành pháo đài, không cho phép có nửa điểm sai sót bất trắc nào. Cậu đẩy laptop qua, “Là bản nâng cấp hệ thống của công ty Wistron, giáo sư Diệp đem về cho Trương Duy luyện tay, viết patch mấy lần, cậu thử trước xem sao.” Vừa dứt lời thì đúng lúc giáo sư Diệp đẩy cửa đi vào, đầu tiên là sửng sốt, ánh mắt đảo qua đảo lại trên hai người họ, sau đó từ ái gật đầu cười, “Trốn vào phòng thầy làm gì thế hả.” Chu Tư Việt cười, “Em để cô ấy viết chương trình.” Giáo sư Diệp tò mò nhướn mày, gật đầu với Đinh Tiễn: “Đúng lúc lắm, viết đi, cho thầy góp vui với nào.” Vậy là một cuộc khảo sát năng lực bất ngời không kịp đề phòng của Đinh Tiễn đã bắt đầu. Cô vận động hết cả tế bào não ngồi trước laptop vò đầu bứt tai, mặc dù chưa từng làm với hệ thống nâng cấp bao giờ nhưng vẫn biết viết patch, sau khi có ý tưởng thì bắt đầu gõ bàn phím cạch cạch. Hai thầy trò đứng ngoài ban công chuyện trò. Giáo sư Diệp đặt tay lên lan can, quay đầu nhìn Chu Tư Việt đút tay vào túi, nhưng ánh mắt vẫn dán vào cô gái trẻ đang viết chương trình bên trong, “Nhìn gì thế hả, có thể nhìn đến độ nở hoa à?” Chu Tư Việt cươi hoàn hồn, cúi thấp đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía trước, “Còn không phải là hoa sao ạ.” “Nói thì hay lắm, kiểm tra không đủ tư cách thì không cho vào, con người em đấy, không được rồi.” Giáo sư Diệp nói. “Được chứ.” Yên lặng trong chốc lát, giáo sư Diệp chuyển đề tài, nhìn về phương xa, thở dài nói: “Mấy ngày trước thầy đi Quảng Đông thăm bố em, em đừng lo lắng gì về chuyện tiền nong cả, cứ chuyên tâm mà học hành.” Chu Tư Việt cúi thấp đầu. Yên lặng hồi lâu mới nói, “Sau này em sẽ trả thầy cả vốn lẫn lãi.” Giáo sư Diệp phất tay, không để ý lắm: “Khỏi cần nhắc đến mấy thứ đó, đừng để bản thân suy sụp là được. Tiết lộ cho em trước để em chuẩn bị chút này, học kỳ tới, có thể sẽ hợp tác cùng quân đội làm một hạng mục đấy, năm sau em chọn ra vài ngày đến quân khu với thầy một chuyến.” “Hạng mục gì ạ?” Giáo sư Diệp nhìn cậu, “Vừa khéo chính là nghiên cứu lúc trước của chúng ta, là robot rà phá bom mìn, không phải trước kia em vẫn nghiên cứu mảng này à, trùng hợp mấy ngày trước, mấy lãnh đạo tìm đến trường nói muốn làm một nghiên cứu khoa học, em có biết bây giờ có bao nhiêu bom mìn còn dưới đất không?” “Liên Hợp Quốc tính là ít nhất phải hơn mười triệu.” Mấy con số này không được thống kê cụ thể, lúc ấy Tưởng Trầm được gọi nhập ngũ, tình nguyện làm tiểu binh tháo bom mìn, cậu tiện tay tra xem tư liệu, nhớ có con số như vậy. Giáo sư Diệp gật đầu: “Không phải trước kia em luôn muốn chạy hạng mục này à? Bây giờ cơ hội đến rồi, có làm hay không?” Chu Tư Việt cười: “Làm chứ.” “Nhưng phải nói trước, hạng mục này có kỳ hạn hai năm, không có tiền, chỉ đơn thuần là phân ưu giải nạn vì quốc gia, nghỉ hè có thể phải đi Châu Phi khám xét một chuyến, phải giữ bí mật về hạng mục, không được nói với bất cứ ai, bao gồm cả người bạn nhỏ ngồi trong kia nữa. Em phải biết là, hạng mục loại này phải làm vô số thí nghiệp gỡ bom, ngộ nhỡ xảy ra chuyện không may, mà em lại còn trẻ…” Giáo sư Diệp bỗng thở dài, “Tương lai còn dài, thầy có nghĩ, nếu không phải em thì vẫn sẽ có người khác, chỉ là suy đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy em là người thích hợp nhất, nhưng nếu làm nghiên cứu khoa học mà cứ có thái độ sợ đầu sợ đuôi vậy thì trái ý định ban đầu quá. Thầy đã nói qua với lãnh đạo rồi, sau khi làm xong hạng mục này, đến năm bốn trực tiếp cho miễn thi thạc sĩ, thầy không đùa, quốc gia rất coi trọng hạng mục này, nếu như rà phá bom mìn được mở rộng, em có biết giá trị nó như thế nào không. Thời gian trước giám đốc Tô của Xích Mã có đến tìm mấy lần, muốn mở rộng sang lĩnh vực này, nhưng bọn thầy vẫn quyết định chọn các em, biết vì sao không?” “Vì?” “Vì các em trong sạch, không có ý nghĩ đen tối, nhiệt huyết chân thành, cảm xúc mạnh mẽ phóng khoáng.” Giáo sư Diệp lắc đầu, cười: “Nghé con mới sinh không sợ cọp mà, em vẫn luôn biết mình phải làm gì, hồi đó khi bố em nằm viện có từng hỏi thầy, tiểu tử này xấu lắm phải không, hồi bé được vợ chồng tôi chiều hư quá rồi, sợ nó học thói xấu, mong thầy thứ lỗi cho, ngoài mặt thầy mới nói, đúng là khá xấu, rất giống hồi nhỏ, nhưng kỳ thực trong lòng thầy lại cảm thấy, em rất khác so với hồi bé, ngài bây giờ rất trầm mặc, rất nhiều chuyện không còn như vẻ bên ngoài nữa, nhưng có một thứ duy nhất không đổi, đó chính là trái tim của em. Lần nào lãnh đạo cũng hỏi thầy cả, thầy nói thầy đặc biệt coi trọng em, bảo bọn họ chờ mà xem đấy, nên em cũng đừng làm thầy phải thất vọng.” Chu Tư Việt cúi đầu bật cười, chợt nhớ tới mùa đông năm ấy, lúc Tưởng Trầm rời đi, đã nói một câu kia. Thứ tao bảo vệ chính là từng tấc đất dưới chân đây, thần ngăn giết thần, phật cản giết phật. Nhiệt huyết sôi trào cháy trong lồng ngực. Cậu quay đầu nhìn tiểu cô nương ngồi bên trong, thu lại nụ cười, bình tĩnh đáp: “Em biết rồi ạ.” Đinh Tiễn đã viết xong, Chu Tư Việt và giáo sư Diệp đi vào, cô xoa vai, ngửa đầu duỗi vai, giống hệt học sinh vừa làm xong bài kiểm tra vậy. Giáo sư Diệp cười nói: “Bạn gái của mình thì tự đến xem đi.” Đinh Tiễn liếc Chu Tư Việt, bị người khác trêu chọc ngay trước mặt khiến cô ngượng nghịu cúi đầu. Chu Tư Việt kéo laptop của cô sang rồi ngồi xuống, chỉ mấy phút đã xem xong chương trình, sau đó, liến nhìn cô một cái, xác nhận lại một lần: “Viết xong rồi?” Cô ngẩn ra, chậm rãi gật đầu. “0 điểm.” Cậu sầm mặt, dựa vào sofa, nói không chút lưu tình. “Tại sao!?” “Tại lỗ hổng bảo mật thông tin? Mấy lỗ hổng hệ thống rõ rành rành ra đấy mà cậu không nhìn ra hả? Nếu như bây giờ người của Wistron giao giao nhiệm vụ cho cậu, dựa theo hợp đồng, cậu đã phải bồi thường cho đối phương hai triệu rồi đấy. Học kỳ sau chuyển ngành đi, vẫn còn kịp.” Đinh Tiễn bối rối, dáng vẻ hà khắc như thế thật khiến cô nhớ lại hồi cấp ba, mỗi lần cô không giải được đề là cậu lại có vẻ mặt khắc nghiệt đấy. Huống chi bây giờ còn có giáo sư Diệp, cô cảm thấy xấu hổ vô cùng. Giáo sư Diệp ngồi ghế sofa khác, nhún vai bình tĩnh, còn trấn an cô: “Không đến nỗi đâu.” Chính vì có giáo sư Diệp ở đây nên Chu Tư Việt mới nói nặng như vậy, dù sao cũng là thầy ấy muốn đưa người đến phòng thí nghiệm, dựa theo biểu hiện hôm nay, giáo sư Diệp có thể nói khó nghe gấp mười lần so với cậu rồi. Cậu lại nghiêng người đẩy laptop tới trước mặt, vừa gõ phím, vừa thờ ơ nói: “Được rồi, chuyển ngành khá khó, không bằng cậu nghỉ học thi lại đi.” “Tớ mới… năm nhất mà.” “Người khác sẽ không quản cậu là năm nhất hay năm mấy, người ta chỉ quan tâm đến việc cậu là sinh viên của Thanh Hoa.” Vừa dứt lời, điện thoại Chu Tư Việt reo lên, bạn học tiểu Trương thông báo chuẩn bị thi đấu, cậu thấp giọng ừ một tiếng, cất laptop đi rồi nhìn Đinh Tiễn, tiểu cô nương bị la rầy không ngóc đầu lên nổi. Giáo sư Diệp cũng lên tiếng giảng hòa: “Được rồi, em cũng đừng nghiêm khắc quá, dừ sao cũng là con gái, em về dạy lại cho tốt là được rồi, hung dữ như vậy làm gì, đi đi, đi thi đi.” Chu Tư Việt vuốt gáy cô. Bỗng Đinh Tiễn đứng lên, cười với giáo sư Diệp một cái rồi đi ra ngoài trước. … Hình thức thi đấu cuộc thi Châu Á – Thái Bình Dương khá đơn giản, theo hệ thống điểm thì mỗi lần đánh được một điểm, bao gồm cả vượt qua chướng ngại vật thì cũng có thể điểm. Trước khi lên sàn đấu Chu Tư Việt lại còn gây gổ với Đinh Tiễn, tâm phiền ý loạn, làm sai hết mấy lần, khiến Lưu Tiểu Phong của đại học giao thông được hời mấy lần. Đinh Tiễn đứng trên khán đài xem, tuy biết cậu nói không sai, nhưng lại rất tức giận vì cậu tỏ thái độ với mình. Kết quả vừa thấy cậu mất điểm là mình lại buồn bực theo, đặc biệt là bên cạnh còn có hai cô gái của đại học giao thông cứ không ngừng lảm nhảm: “Đẹp trai quá đẹp trai quá.” Vòng một kết thúc. Lưu Tiểu Phong dẫn đầu. Chu Tư Việt ôm tay cúi đầu suy tính gì đấy. Vòng hai bắt đầu, cậu không khách khí nữa, thế công mãnh liệt, từng chút từng chút đánh ngã robot của Lưu Tiểu Phong. Hai cô gái của đại học giao thông, “Đẹp trai thật chứ. Robot của cậu ấy còn mạnh hơn cả người khác nữa.” Vòng hai kết thúc, Chu Tư Việt san hòa tỉ số. Nhưng thắng bại đã được định rồi, bởi vì robot của Lưu Tiểu Phong bị đánh hỏng, không tham gia vòng ba được. MC trực tiếp tuyên bố, Chu Tư Việt chiến thắng, cả đội đứng hạng nhất. Tuy Lưu Tiểu Phong đã thua nhưng lại rất vui vẻ, đứng trên sàn ôm Chu Tư Việt nhảy lên nhảy xuống. Đồ ngốc. Rặt một đám ngốc. Hừ, Đinh Tiễn xoay người rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]