Ngày 16 tháng 2 năm 2007, trời nắng.
Mẹ đồng ý để cậu dẫn mình về Thượng Hải, ăn Tết cùng Tô Bách Tòng, nghe nói anh ta mới thất tình, nhưng vẫn âu phục chỉnh tề nụ cười rạng rỡ như cũ, thoạt nhìn không thấy buồn phiền gì, mình cười vỗ vai anh ta an ủi: “Không sao không sao, anh có tiền mà.”
Tô Bách Tòng nhìn mình với vẻ kỳ quái, biểu cảm phiền muộn: “Tiền không phải là vạn năng.”
Tôi còn nói: “Nhưng không có tiền thì chưa chắc đã không vạn năng.”
Tô Bách Tòng liếc mắt, người thả lỏng vùi mình vào ghế sofa, hoàn toàn không muốn để ý tới mình. Mình cứ tưởng anh ta sẽ không nói gì nữa, thì bất chợt một lát sau, anh ta đứng lên tự rót rượu cho mình, rồi xoay người lại, lắc nhẹ ly một cái, nói mình tôi: “Lúc anh nghèo nhất, trên người không có lấy một xu tiền, phải nhặt đầu lọc thuốc lá của người khác ở ngoài cửa khách sạn, vì ở đó có nhiều quý nhân nhà giàu.” Vừa nói, anh ta vừa giơ điếu thuốc kẹp trong tay lên: “Nhặt một tháng, thì có người bảo anh đi theo hắn làm việc.”
“Tại sao?”
“Bởi vì ngày nào anh cũng có thể nhặt được thuốc tốt nhất.”
Quả nhiên, ba trăm sáu mươi nghề, nghềnào cũng có thể có Trạng Nguyên, bỗng mình chợt hiểu ra, tại sao anh ta lại luôn ra vẻ mặt người dạ thú như thế, bề ngoài nhìn anh takhông khác gì người xem tiền như mạng, nhưng thực chất lại cực kỳ khinh thường đồng tiền.
Anh ta nhả khỏi, nói với mình, “Anh đi theo ông chủ kia, rất biết cách làm ăn, nhiều đạo lý lớn lắm, nhưng câu nói nhiều nhất, là ba cái một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-noi-goc-toi/818359/quyen-2-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.