Đinh Tiễn vẫn chưa hoàn hồn.
Thiếu niên rời đi rồi, Đặng Uyển Uyển bước lên kéo tay Đinh Tiễn, cười tủm tỉm nhìn cô: “Thứ hai tới chúng ta đổi chỗ lại đi, thật ra mấy ngày nay ngồi ở phía sau, mình cũng không thấy rõ lắm.”
Í?
Sao bỗng nhiên lại…
Đinh Tiễn ngây ngẩn để mặc cô ấy nắm tay, đầu óc hỗn độn.
Đặng Uyển Uyển cười sờ đầu cô, ánh mắt liếc ra sau lưng, nói: “Ngớ người làm gì thế? Mình đã biết cả rồi.”
Nghe thấy thế, Đinh Tiễn vội xua tay, “Không, mình không phải…”
Không cái gì chớ?
Nghe cậu ta bảo mày chuyển về, có phải trong lòng bấn loạn quá rồi đúng không?
Đặng Uyển Uyển cũng không đợi cô nói hết câu mà ngắt lời: “Được rồi, sao cậu không nói sớm cho mình biết chứ?”
Lời này nghe rất mập mờ, mập mờ tới nỗi Đinh Tiễn cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Đặng Uyển Uyển.
Tiểu cô nương cúi đầu, càng xác nhận suy nghĩ trong lòng Đặng Uyển Uyển.
Đặng Uyển Uyển mỉm cười: “Mọi người đều là bạn học cả, nếu cậu nói thẳng với mình, dĩ nhiên mình sẽ không từ chối rồi.”
Nói thẳng?
Nói thẳng với cậu thế nào được?
Đinh Tiễn bĩu môi.
Đặng Uyển Uyển buông tay cô ra, nhìn về phía trước rồi bảo: “Được rồi, Chu Tư Việt đều đã nói với mình cả rồi, đừng có ngại, thứ hai mình sẽ chuyển về, mình đi chơi đã nhé.”
Khoan khoan… Cái gì cơ?
Đinh Tiễn giơ tay ra giữ lại, nhìn thẳng vào cô ấy: “Cái tên chết… khụ… Chu Tư Việt nói gì với cậu thế?”
Đặng Uyển Uyển sảng khoái trả lời:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-noi-goc-toi/250859/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.