Buổi tối đầu tiên của kì nghỉ phép, mọi thứ vẫn trôi qua bình yên như thể những chuyện phát sinh trong ngày hôm nay đều do một mình Bảo Nguyên cậu tưởng tượng ra, mà đối phương bên kia cũng không có lấy một tin nhắn hồi âm.
Sau khi từ sân bóng trở về, Bảo Nguyên không ngừng ngóng cổ sang ngôi biệt thự kế bên thám thính tình hình.
Không biết vết thương trên trán của cô ấy như thế nào?
Không biết cô ấy có bị ba mẹ mắng hay không?
A có khi nào cô ấy sẽ bị cấm túc không cho ra ngoài? Nghe nói ba mẹ cô ấy là những người rất khó tính.
Chết tiệt mình lại không biết số điện thoại của cô ấy. Làm sao để nghe ngóng được chút thông tin đây?
Thật khó chịu!
Suốt cả buổi tối, Bảo Nguyên không ngừng đi đi lại lại trước sân nhà mình. Bà nội cậu thấy lạ nên tò mò hỏi thăm, cậu chỉ trả lời trời nóng quá nên ra đây hóng gió cho mát còn không quên khuyên bà đi ngủ sớm.
Dỗ được bà nội đi ngủ, Bảo Nguyên kéo hẳn chiếc ghế mây ra giữa cửa rồi cứ thế nằm dài trên đó chờ đợi. Hai mắt cậu phóng thẳng lên cửa sổ căn phòng nhỏ ở tầng hai ngôi biệt thự, chiếc điện thoại di động vẫn không rời khỏi tay cậu suốt từ nãy đến giờ.
Đèn trong phòng vẫn còn sáng. Cô ấy đang làm gì?
Học bài? Đọc sách? Xem phim? Chơi điện thoại?
A nếu đã cầm điện thoại sao lại không nhắn tin cho mình chứ?
Mình muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-nho-cua-anh-hang-xom-nha-ben/2795273/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.