Nguyệt vào đến trong nhà rón rén đi đến bên tủ thuốc trước buồng ngủ của mình. Tủ thuốc này là của ông Bách thời còn sống đã tự tay trồng phơi khô rồi đem vào tủ để đó cho cả nhà dùng khi cần thiết. Nguyệt nhìn quanh nhà không thấy ai chắc là bà Hà còn ở đằng sau nấu ăn. Nguyệt lấy thuốc xong thì liền chạy nhanh ra ngoài đi đến chỗ có chàng trai bị thương lúc nãy. Nguyệt đi đến đó thì đứng sững người tại chỗ cô nhớ lúc nãy anh ta đã ngất xỉu rồi cơ mà ,sao giờ cô vừa vào nhà đi ra thì người đó đã biến mất. Nguyệt đứng đó gãi gãi đầu rồi tức quá chửi lẩm bẩm một tăng :
- Người gì đâu mà kỳ cục kỳ đời, bỏ đi cũng không biết nói với người ta một câu nào hết trơn vậy chèn ! Tức chết đi được mà. Làm mình chạy muốn tụt hơi luôn.
Nguyệt tức giận bỏ vào nhà thì thấy bà Hà đang đứng trước cửa, thấy Nguyệt đi vào trong tay còn cầm theo vài cây thuốc nam. Bà hỏi :
- Giờ này mà bây còn đi đâu vậy ?
- Lúc nãy… buồn quá nên con… ra ngoài bờ sông hóng mát.
Bà Hà thắc mắc :
- Hở ? Hóng mát mà cầm theo thuốc thang làm gì ?
Nguyệt không thể trả lời bà là để cứu người được. Chắc chắn là bà sẽ không tin vào lời của cô đâu Nguyệt bí quá đành nói đại một lý do:
- Dạ lúc nãy con ra bờ sông hóng mát… thì.. ờ.. thì gặp một con chó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-nha-hoi-dong/3079485/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.