Bà Cẩm như hóa điên hóa dại mà vừa cười vừa khóc. Bà ta vùng vẫy kịch liệt rồi cắn vào tay của thằng đàn em đang giữ chặt lấy bà. Bàn tay bị bà ta cắn đến tứa máu tên đàn em đau quá đành buông bà ta ra. Vừa được buông ra bà Cẩm liền cười lên man rợ mà chạy như điên đến vực thẳm mà ngày xuống không một lời trăn trối.
Tất cả mọi người có mặt đều bất ngờ với hành động này của bà ta. Không ai sẽ nghĩ đến là bà ta sẽ tự vẫn. Trân ngồi khụy xuống kế bên bờ vực thẳm mà kêu gào mẹ của mình. Có thể đối với mọi người đây là quả báo của bà nhưng đối với Trân đây là một sự mất mát cực kỳ lớn. Từ nhỏ Trân đã không được ông Hội đồng Phú quan tâm đến. Bởi vì ông chỉ quan tâm và lo lắng cho một mình Thiện mà thôi. Nhưng Trân không hề hờn trách ông, bởi vì thay vào đó bà Cẩm lại rất thương cô. Tất cả tình thương của một người mẹ và mọi điều tốt lành trên đời này bà đều dành cho cô.
Nguyệt ngồi gần đó thấy cảnh này mà có chút sợ hãi ôm chặt lấy Thiện. Bà ta thật dã man, đến bản thân của mình bà ta còn đối xử tệ hại như vậy thì còn nói gì đến đối xử tử tế với người khác.
Tất cả mọi người đều im lặng không ai nói với ai một câu nào Thiện lặng lẽ đứng dậy kêu người đưa mẹ và vợ của mình ra về. Chỉ còn lại một mình ông Quý và Trân ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-nha-hoi-dong/3079451/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.