Chiếc xe lái vào Nam Cung gia và dừng lại, Nam Cung Nhật Đăng gấp gáp đẩy cửa bước xuống chẳng chờ thuộc hạ. Hừng hực khí thế, ngang tàn tức giận đi vào bên trong.
Ông Nam Cung vừa nhâm nhi tách trà, vừa dán mắt vào tờ báo trên tay. Nghe tiếng bước chân dồn dập đang tiến vào, ông dời tầm mắt ra hướng âm thanh ấy.
“ Ba còn bao nhiêu người con bên ngoài nữa, ba một lần nói hết luôn đi, để sau này tôi khỏi phải bỡ ngỡ. ”
Nam Cung Nhật Đăng vừa bước vào đã lớn tiếng quát ầm lên, sắc mặt như muốn phá nát dinh thự Nam Cung gia. Đây là lần đầu tiên anh bộc lộ cảm xúc mạnh mẽ với ông, cũng lần đầu xưng tôi với ông thế này.
“ Con bị làm sao vậy Nhật Đăng? ”
Ông Nam Cung chau mày khó hiểu, đặt tách trà xuống bàn, sau đó cũng gấp lại tờ báo để sang chỗ trống bên cạnh.
“ Kết hôn với mẹ tôi, ba vì trách nhiệm. Khi gặp dì Uông, ba không kiểm soát được trái tim. Vậy người phụ nữ đó, ba lấy lý do gì giải thích?
- Mẹ tôi sai vì cố chấp, nhưng ba có một lần nào nhìn lại, thử đặt mình vào hoàn cảnh của mẹ tôi không? Bà ấy là vì ai? Yêu ai?
- Tôi ước gì mình đừng xuất hiện trên cõi đời này, ước gì mình chẳng phải là con của ba, ước mình đừng mang họ Nam Cung, ước mình không chảy chung dòng máu với ba! ”
Mỗi câu mỗi chữ của Nam Cung Nhật Đăng nó ghim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-nguy-hiem-xin-anh-tha-thu/2871544/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.