•Cạch...
Tiếng mở cửa truyền vào tai làm Liêu Bách Hà hốt hoảng giật mình, ngẩng đầu nhìn sang hướng đó, hai tay bất giác siết chặt hơn, đôi mắt rưng rưng nhìn người đàn ông đang từng bước đi vào.
Một ngày trôi qua, nhưng cô vẫn một tư thế co ro trên giường, ôm lấy bản thân. Người làm có mang thức ăn và nước uống, nhưng đến nhìn qua cô cũng chẳng có tâm trạng.
Nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của cô, Nam Cung Nhật Đăng cười nhạt lên tiếng:
“ Em sợ tôi sẽ làm gì em đến thế sao? ”
“... ”
“ Tôi chẳng còn hứng thú với cơ thể của em, nên cứ yên tâm! ”
“... ”
“ Đi đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt của tôi. Tôi và em từ nay kết thúc! ”
Liêu Bách Hà thoáng chốc đờ người, hai mắt cứ nhìn Nam Cung Nhật Đăng chăm chú. Tâm tình hỗn độn, rối bời, dằn xé trong từng suy nghĩ.
Nếu cô rời khỏi nơi đây, sẽ chẳng bao giờ gặp lại người ấy, cả hai cứ như thế chia đôi mãi mãi!
Luyến tiếc, cô không muốn xa anh, người cô rất yêu!
“ Nhật Đăng... ”
“ Cút! Cút khỏi mắt tôi ngay lập tức! ”
Nam Cung Nhật Đăng nghiến ra từng chữ một, trong anh vô cùng hung tợn khiến Bách Hà sợ đến gục người.
Bước vội xuống giường, từng bước chân run rẩy đi tới gần anh, cúi mặt nghẹn ngào thành tiếng:
“ Xin lỗi...và cảm ơn anh! ”
Đôi mắt phủ lên màn sương khiến những gì Liêu Bách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-nguy-hiem-xin-anh-tha-thu/2871535/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.