Chương trước
Chương sau
•Rầm...

“ Chuyện lớn như vậy tại sao các người không thông báo cho tôi biết, tôi đã chết rồi hay sao hả? ”

Ông Nam Cung tức giận đập mạnh tay xuống bàn, ánh mắt nghiêm khắc nhìn Vương Ngụy và Hoàng Thiển đang cúi đầu nhận lỗi, nhỏ tiếng giải thích:

“ Là lão đại căn dặn. ”

Lồng ngực của ông lên xuống rõ ràng, khuôn mặt giận dữ đến đỏ trạch trong vô cùng đáng sợ, nhưng rồi cố gắng lấy lại bình tĩnh giải quyết chuyện tình cảm của Nam Cung Nhật Đăng.

Vừa nãy ông và ông Vũ trở về sau một tháng ở bên Mỹ chữa trị cho ông Đặng. Sẵn tiện đưa ông sui về Vũ gia nên ông vào thăm Đặng Song Nhi, nhờ vậy ông mới biết anh và Bách Hà đã chia tay.

Lúc hay tin, Song Nhi có hỏi anh trai lý do, nhưng Nam Cung Nhật Đăng giải thích không hợp nên quyết định chia tay. Cô cũng lân la hỏi thăm mấy người thuộc hạ thân cận thì họ im bật chẳng nói một lời, gọi điện cho chị dâu thì câu trả lời giống như anh trai. Thế nên hiện tại cô cũng chẳng biết tại sao.

Nghe vậy, ông lập tức gọi cho Hoàng Thiển và Vương Ngụy đến Nam Cung gia hỏi rõ. Mặc dù trung thành tuyệt đối với anh, nhưng làm sao có thể không báo cáo mọi việc.

“ Nhật Đăng đang ở đâu, dạo này có thường xuyên về không? ”

“ Lão đại sang thành phố D được hai hôm, lúc một giờ khuya Vương Thác bảo đang chuẩn bị lên máy bay trở về. Trừ khi ngủ lại tập đoàn, nếu không cậu ấy đều về đây. ”

Vương Ngụy và Hoàng Thiển cho đến hiện tại vẫn chưa dám ngẩng đầu, biết mình đã sai. Nhưng lúc đó cả hai có gợi ý với Nam Cung Nhật Đằng rằng nên báo cho ông hay, biết đâu ông có thể làm thay đổi suy nghĩ và quyết định của ông Kim Tuân. Lúc đó, anh trầm ngâm suy nghĩ rất lâu, nhưng rồi bảo cả hai không được báo cáo cho ông hay bất kỳ ai biết.

“ Thật hết nói nổi với các cậu, đặt vé máy bay đi, tôi sang thành phố D. ”

“ Vâng! ”

Vương Ngụy và Hoàng Thiển thở thào, thụt lùi ba bước sau đó rời đi. Nhưng, chưa đi tới đâu thì ông đã gọi lại căn dặn:

“ Khoan đã... Hai cậu không được phép nói cho Nhật Đăng biết là tôi sang đó. ”

Cả hai bất giác nhìn nhau tương thông, sau đó gật đầu tuân mệnh trước ông Nam Cung, vội vàng ra ngoài thì thầm to nhỏ với nhau:

“ Hai ba con giống nhau nhỉ? ”

Hoàng Thiển bật cười, vỗ vào vai của Vương Nguy, đáp lại:

“ Khỏi cần xét nghiệm ADN. ”

...----------------...

Cơn đau râm ran ở bụng dưới khiến cho Liêu Bách Hà khó chịu, nhăn nhó khuôn mặt. Ngồi dậy, xỏ dép bước ra khỏi phòng, đi sang gõ cửa phòng ngủ của Liêu Bách Kiều.

“ Bách Kiều... ”

Bởi do tối qua thức khuya làm việc, nên giờ cô ấy ngủ say. Bách Hà mất kiên nhẫn, thiếu lịch sự mở cửa xông vào, một tay ôm bụng, một tay lay lay cơ thể của em gái, cao giọng lên tiếng:

“ Con gái gì mà ngủ dữ vậy, sáu giờ rồi đó Bách Kiều, em không định đi làm hả? ”

Rõ ràng ý định nhờ cậy người ta mà thái độ lồi lõm vậy đó, Bách Kiều ưm trong cổ họng, chuyển động nằm nghiêng tiếp tục giấc mộng, nhưng cũng cố gắng rặn ra vài chữ đáp lại:

“ Còn sớm mà chị. "

“ Này, dậy đi, chị nhờ một chút... ”

Nghe vậy, Liêu Bách Kiều trợn mắt cho đôi mi đừng khép lại, lên tiếng:

“ Chuyện gì? ”

“ Em ra ngoài mua thuốc cho chị, đột nhiên chị thấy đau bụng lâm râm, chắc do ăn thức ăn không đảm bảo vệ sinh. ”

Liêu Bách Kiều lồm cồm ngồi dậy, cột lại mái tóc đang rối xù, tức tốc xuống giường mở cửa chiếc tủ lấy áo khoác mặc vào, định đánh răng rửa mặt xong xuôi lập tức đi ngay.

Bỗng nhiên hai mắt của Liêu Bách Hà mở to căng tròn như chợt nhớ ra điều gì đó rất quan trọng, vội vàng cầm lấy tấm lịch được đặt trên chiếc bàn làm việc nhỏ của Bách Kiều. Chân mày chau lại, sắc mặt thay đổi nhìn chầm chầm vào ngày tháng.

Chu kỳ kinh nguyệt tháng này của cô bị trễ mất rồi...

Chẳng lẽ?

“ Bách Kiều...”

“ Gì vậy chị? ”

Bách Hà ngập ngừng, ánh mắt bẽn lẽn rõ ràng, mấy giây sau lên tiếng căn dặn:

“ Sẵn tiện em mua cho chị hai que thử thai. ”

“ Hả? ”

Bách Kiều ngạc nhiên chớp mắt liên hồi, sau đó lo sợ hỏi lại:

“ Chị có thai hả? ”

“ Chị chỉ mới nghi ngờ thôi, em đi nhanh đi, khỏi mua thuốc cho chị, mua que thử thai thôi. ”

Liêu Bách Kiều gật đầu, vội vàng đánh răng rửa mặt sạch sẽ. Sau đó, lấy nón lưỡi chai đội vào, mang khẩu trang che kín khuôn mặt, sợ bị phát hiện nên cô ấy lấy thêm chiếc mắt đen đeo vào cho chắn chắn, chạy nhanh mua que thử thai cho chị gái.

Bách Hà ngồi xuống chiếc ghế, bàn tay mềm mại áp vào phần bụng phẳng lì, đôi mắt lóng lánh hơi sương, trong lòng vừa nao nức hạnh phúc vừa lo lắng không yên.

Lỡ thực sự cô mang thai thì sao, giải quyết thế nào đây?

Vốn dĩ cô và anh từng rất trông chờ đứa bé xuất hiện, nhưng lúc này liệu có thích hợp không?

Hơn hai mươi phút sau, Liêu Bách Kiều trở về. Cô ấy thở hồng hộc vì chạy bộ, đưa món đồ trên tay của mình về phía Liêu Bách Hà.

“ Của chị đây. ”

Bách Hà nhanh chóng cầm lấy, tuy điệu dạng giống như đang rất gấp gáp, nhưng trong cô vô cùng cẩn thận từng bước chân, tiến thẳng vào nhà vệ sinh.

Chiếc que thử thai hai vạch rõ ràng xuất hiện trên tay, Liêu Bách Hà nhìn trân trân vào nó với đôi mắt ngập nước, trong lòng vô cùng xúc động và hạnh phúc bởi vì mình đã được làm mẹ, khóe môi cong lên nụ cười ngọt ngào.

Lúc này, bàn tay nâng lên dịu dàng âu yếm chiếc bụng, cất tiếng:

“ Ba mẹ hư quá, phải không? ”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.