Khi căn phòng rơi xuống nước và nước từ từ chảy vào phòng, thì mọi người đều cuống cuồng lên cả. ..Đạo sĩ Thu Sơn mặt vẫn tỉnh như không, ông giơ đuôi thanh gươm đá lên dùng ngọc minh châu soi sáng chung quanh phòng. 
Nhìn ông ung dung từ tốn đi lại quanh phòng mọi người sốt ruột phát điên lên. 
– Chịu chết sao đạo sĩ ? 
– Ta đang tìm lối thoát ...muốn sống phải bình tĩnh ... 
– Bình tĩnh chờ phòng ngập nước rồi hết thở phải không ? 
– Ta phải ra ngoài trước khi phòng này ngập nước ...Mọi người đều có thể lội được phải không ? 
– Lội được hết nhưng sức người có hạn. 
Đạo sĩ mĩm cười. 
– Biết lội là tốt rồi ... 
Đạo sĩ gõ gõ vào một bức vách rồi lắng tai nghe. 
– Vách này bằng cây ... 
Lữ Xuân tiến lại chỗ đạo sĩ lấy tay gõ lên vách. 
– Đạo sĩ nói đúng, vách này bằng cây, nhưng làm sao ra. 
Đạo sĩ không nói gì cả đưa lưỡi gươm đá và chỗ nước đang chảy từ bên cạnh vách vô ...lưỡi gươm đi đến đầu nước chảy vô mạnh đến đó. 
– Chuẩn bị sẵn sàng, chúng mình cùng lao vào tấm vách cây này ...Mình sẽ biến nó thành cái bè ...Mọi người leo lên đó ngồi ...ta sẽ đẩy bè cho ...ta bơi suốt ngày cũng không mệt. 
Mọi người chưa kịp lao vào tấm vách, đạo sĩ mới đẩy khẽ tấm vách đã tung ra ... 
Mọi người vội vàng bám lấy tấm vách, tấm vách bung lên mặt nước rất nhanh. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-lang-mo-so-ba-vuong/2845353/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.