Đột nhiên Đạo sĩ Thu Sơn lặng người đi và hét lớn nhảy tung lên cao.
– Coi chừng ám khí.
Lữ Xuân múa kiếm che kín thân thể, nghe lưỡi kiếm chạm ám khi keng keng đạo sĩ Thu Sơn trên cao tung một ngọn đá như gà đá vào bức rèm treo trên cửa gian phòng trước mặt tự nhiên ám khí ngưng tung ra.
Thu Sơn đạo sĩ vừa hạ chân đất đã bay ngay đến chiếc đỉnh lớn nhất xoay một vòng, gian phòng tự nhiên dáng trưng hẳn lên bởi những ngọn lửa lân tinh lập lè ...
Đạo sĩ Thu Sơn nhìn những ngọn lửa lân tinh bằng cặp mắt như diễu cợt vừa lúc đó có tiếng đàn nổi lên tiếng đàn như mơ hồ như xa vắng, bỗng nhiên ánh sáng lân tính từ từ tối dần đi.
– Đừng động thủ gì cả, thử xem họ còn dỡn mặt mình đến đâu ...
Đạo sĩ Thu Sơn ngồi toạ thiền đất mắt lim dim nghe tiếng đàn réo rắt.
Trong khi đó tiếng đàn làm cho Lữ Xuân lòng bỗng đâm ra chán chường không còn muốn nghĩ gì tới danh lợi tiền tài của cải chỉ muốn nghỉ ngơi. Chưa bao giờ lòng Lữ Xuân nặng trĩu như lúc này.
Trong chớp mắt căn phòng nư chìm trong một làn khói sương màu trắng ...
Đạo sĩ Thu Sơn đứng dậy tiến tới chiếc đỉnh thứ hai xoay một vòng, bỗng nhiên căn phòng như được mở ra thêm cửa, và Thiết Diện người ướt nhem chạy ra từ một khung cửa hẹp.
Nhìn thấy Lữ Xuân, Thiết Diện hét lớn lên.
– Đạo sĩ đâu rồi tướng quân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-lang-mo-so-ba-vuong/2845320/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.