Người dịch: Bạch Nhật Mộng
Nỗi bi thương của mùa xuân, cuối cùng cũng kết thúc rồi phải không?
Lãnh Tử Mộc lại một lần nữa đến trước ngôi biệt thự lớn mà anh ngày nhớ đêm mong của Lăng Nguyên Vân, Lăng Nguyên Vân đi lên lầu, cậu ngồi trong phòng của mình, nhìn ngẩn ngơ ra ngoài cửa sổ lớn. Đột nhiên cậu nhìn thấy một dáng người quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn vội vàng từ trên một chiếc xe đua đi xuống, chạy thẳng đến trước cửa nhà cậu, người đó đương nhiên chính là Lãnh Tử Mộc. Lãnh Tử Mộc nhìn căn phòng còn sáng đèn kia, giống như đã hạ một quyết tâm rất lớn anh ngẩng đầu lên, đang muốn nói gì đó nhưng lại lập tức do dự cúi đầu xuống, gió đêm lùa qua những lọn tóc mềm mại của anh, làm ánh lên sắc tím dịu nhẹ, Lăng Nguyên Vân đứng ở cửa sổ nhìn anh, tim đột nhiên không biết vì ai mà đập loạn nhịp.
“Nhất định phải dựa vào cách nghĩ của bản thân mà hành động,” Lời nói của cha vẫn văng vẳng bên tai anh, thật sự có thể sao? Thích thì phải làm sao? Dựa theo cách nghĩ của bản thân … Lãnh Tử Mộc cảm thấy bối rối, thậm chí là cách nghĩ vượt xa sự tưởng tượng cũng có thể sao? Sẽ không phải chịu sự quấy nhiễu hoặc phá hoại gì chứ?
“Anh ta rốt cuộc đang nghĩ cái gì a?” Lăng Nguyên Vân ngồi ở trong phòng nóng lòng chết đi được, bây giờ cậu chỉ có thể ngồi đó nhìn anh than ngắn thở dài, tên gia hỏa đó trước giờ đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-khong-the-noi/2322772/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.