Người dịch: Bạch Nhật Mộng
Màu sắc của mùa xuân giống như tinh linh, cho người ta sự ngọt ngào và cũng cho người ta sự đắng cay
Về đến nhà, khắp nơi đều đen thui. Lăng Nguyên Vân nhẹ nhàng đi vào trong. Khi nhìn thấy con người ở dưới ánh đèn vàng vọt, cậu cau mày.
“Sao anh lại ở đây?” Cậu cảm thấy có chút kì lạ.
Lãnh Tử Mộc nở một nụ cười tuyệt đẹp bảo: “Thế nào, kinh ngạc lắm sao?”
“Không” Lăng Nguyên Vân ngồi trên ghế sôpha, cậu cầm lấy cái ly trên bàn, uống ngụm nước rồi mới chậm rãi nói: “Là kinh khủng “
“Nói càn gì đó!” Ma ma từ trên lầu đi xuống. “Vì hôm nay trời cũng tối rồi, cho nên tiểu Mộc mới ở lại đây một đêm.”
Lăng Nguyên Vân không lên tiếng, chỉ là trong lòng thầm kêu xui xẻo.
“Đúng rồi tiểu Vân, tối nay các con ngủ cùng nha! Trao đổi tình cảm chút đi!” Một câu nói này của ma ma làm cho Lăng Nguyên Vân muốn hộc máu.
“Được thôi!” Lãnh Tử Mộc mỉm cười chấp nhận.
“Mẹ à, giường của con rất là chật!” Lăng Nguyên Vâng vội vàng thoái thác.
“Đừng có nói nhiều!” Ma ma tức giận nhìn Lăng Nguyên Vân.
“Haizz, thật đáng buồn!” Lăng Nguyên Vân lắc lắc đầu.
Tối nay có một bộ phim điện ảnh rất thú vị, là bộ phim nước ngoài về trinh sát suy luận, trước giờ Lăng Nguyên Vân rất thích những bộ phim điện ảnh loại hình này, bọn họ liền ở trong phòng, ngồi trên sàn vừa xem vừa ăn quà vặt. Lăng Nguyên Vân vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-khong-the-noi/2322764/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.