Hắc Đồng cầm đầu, những người khác cũng sôi nổi đứng lên biểu đạt bất mãn.
"Một bữa cơm mười tám vạn, đi ăn cướp hay gì."
"Chúng ta đổi nhà hàng khác đi, nhà hàng này hố khách đúng không, cũng không phải không còn chỗ nào ăn."
"Đúng vậy, tôi chưa từng nghe thấy nhà hàng nào đòi mười tám vạn một bữa cơm hết."
Khách hàng lui tới đều không giàu cũng quý, nhân viên phục vụ chưa bao giờ gặp qua trường hợp này, nhất thời hoảng loạn mà giải thích.
"Nguyên liệu nấu ăn trong thực đơn đều là đồ quý giá ông chủ tôi cất giữ, ví dụ như vây cá tiến vua Lữ Tống, trà phổ nhị Vân Nam cất trữ 50 năm, bán mười tám vạn không tính là đắt."
Thấy những người bên ngoài ghế lô nghe động tĩnh của bọn họ cũng ngó sang đây, sắc mặt Văn Tranh không quá đẹp: "Đủ rồi, mười tám vạn thì mười tám vạn."
Bất quá mọi người đều có thể nhìn ra hắn đang đen mặt, nhưng cũng có thể hiểu được, giá cả này cho dù có là phú nhị đại cũng phải đau ê ẩm một khoảng thời gian.
Văn Tranh vừa nói xong, một nam nhân ngoài bốn mươi nho nhã đi đến, nhân viên phục vụ lập tức cúi đầu hô "Ông chủ".
Văn Tranh hơi khom người.
Hắn từng gặp người này trong một yến hội, mọi người đều gọi ông ta là ông chủ Cố, thủ đoạn xã giao vô cùng sắc xảo cao minh, mạng lưới quan hệ rộng khắp Giang Châu thậm chí cả Thượng Hải, có người nói còn sau lưng ông chính là Lục gia.
Hắn dùng hay tay đưa danh thiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-ket-hon-voi-than-tuong-toi-noi-tieng/1244827/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.