Cả đời sao...... Quý Duy có chút không minh bạch được ý tứ của mấy từ này. Nhìn bộ dáng nỗ lực tự hỏi của thiếu niên, Lục Thận Hành cong cong môi, cố ý nói thật chậm rãi, vô cùng có thâm ý: "Không vội, em có thể chậm rãi suy nghĩ." Quý Duy cái hiểu cái không gật đầu. Lục Thận Hành rũ mắt, giấu đi cảm xúc đen tối mơ hồ, bởi vì khát vọng và dục vọng chiếm hữu sẽ doạ cậu hoảng sợ. Quý Duy đối với chuyện này giống như con gà công nghiệp, cậu đi theo Lục Thận Hành về phía trước, đi đến chiếc xe bên đuòng chuẩn bị lên, nhưng trên xe chỉ có bảy chỗ ngồi, hơn nữa trợ lý của Tô Văn không có chỗ. Trợ lý là một cô gái mới tốt nghiệp không lâu, cô lập tức đứng dậy, linh hoạt nhường chỗ: "Lục ảnh đế ngồi trước đi, tôi chờ chuyến xe tiếp theo là được." Quý Duy lắc đầu. "Chuyến tiếp theo phải mười giờ tối mới tới, con gái đợi một mình ở đây không có tiện." Quý Duy không tán đồng nói. Cậu nhìn không gian bên trong xe, bảy người ngồi cũng dư dả, thêm một người chắc cũng không thành vấn đề. "Nếu không thì ngồi chật một chút?" Quý Duy đề nghị. Lục Thận Hành nhàn nhạt mà "Ừ" một tiếng. Những người khác không có ý kiến, trợ lý của Tô Văn trở lại chỗ ngồi, Lục Thận Hành chọn chỗ bên cạnh cửa sổ, cặp chân dài tuỳ ý dang rộng, chỗ vốn dĩ ngồi được hai người bị anh độc chiếm. Quý Duy thấy một màn này, hơi do dự một chút, thật sự rất ngại không dám nói thần tượng dịch chân qua, quyết định chờ chuyến xe tiếp theo. Lúc cậu xoay người chuẩn bị xuống xe, phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp của nam nhân: "Tại sao không ngồi?" Quý Duy quay đầu lại, do dự một lát rồi nói: "Hết chỗ rồi." Lục Thận Hành kéo dài ngữ điệu lười biếng "Ừm" một tiếng. Quý Duy cho rằng vậy là xong rồi, không nghĩ tới nam nhân vỗ vỗ đùi mình, vô cùng ngạc nhiên nói: "Đây không phải chỗ ngồi sao?" Trong nháy mắt, tất cả mọi người trong xe đều nhìn Quý Duy, nay cả Tô Văn cũng tháo tai nghe xuống, nhịn không được nhìn về phía cậu. Tai Quý Duy chậm rãi đỏ ửng, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Không được, tôi sẽ đợi chuyến tiếp theo, dù sao cũng là đàn ông về trễ chút cũng không có việc gì." Lục Thận Hành ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu, chậm rì rì hỏi: "Sáng mai cậu có tiết học." Nghe vậy, thân thể Quý Duy cứng đờ, lúc này mới nhớ tới ngày mai là thứ hai, buổi sáng không trống tiết nào, còn có tiết của giáo sư Diệu Tuyệt, người đạt đến trình độ phát rồ vì chấm công, nếu mà trốn học thì kết cục chỉ có một. —— Cấm thi. Nam nhân giống như liêc mắt thôi cũng hiểu cậu đang nghĩ gì, bình tĩnh mà mở miệng: "Ngồi xuống đi." "Phiền anh rồi." Quý Duy đành phải đến bên cạnh Lục Thận Hành, nhẹ nhàng ngồi trên đùi anh, không dám đem toàn bộ trọng lượng trên người đè xuống người ngồi dưới. Xe chạy. Suốt cả đoạn đường cậu cứ nhìn phía trước mãi, trong lòng không ngừng cầu mong thời gian trôi qua nhanh lên, tốc độ xe đi nhanh thêm một chút, cũng không biết có phải do khung cảnh hai bên đường quốc lộ giống nhau quá không, mà cậu cứ có cảm giác chưa đi được bao xa. Bỗng nhiên, xe đột ngột phanh lại. Bởi vì tác dụng của lực quán tính, thân thể Quý Duy có khuynh hướng té về phía sau, đè vào lồng ngực Lục Thận Hành, ngay lập tức nghe được anh kêu lên một tiếng. Cậu lập tức lo lắng mà quay đầu lại: "Anh có sao không?" Nam nhân thở ra một hơi: "Không sao." Quý Duy không tin lắm, muốn đứng lên nhìn xem sao, không nghĩ tới bị Lục Thận Hành mạnh mẽ chế trụ, thanh âm trầm thấp của nam nhân quanh quẩn bên tai: "Nhưng em đừng nhúc nhích." Thanh âm khắc chế, môi lại như có như không cọ qua vành tai Quý Duy. Trong mắt Quý Duy để lộ ra nghi hoặc, không hiểu ý tứ trong lời nói của Lục Thận Hành, nhưng giây tiếp theo cậu liền cảm nhận được, nhiệt độ trên mặt nhanh chóng tăng cao đốt thành một mảng đỏ rực, hô hấp cũng ngay lập tức trở nên trầm trọng. Đỗ Nhược Tùng ở bên cạnh khó hiểu hỏi: "Duy Duy bị say xe hả, sao mặt lại đỏ thế này, muốn mở cửa sổ không?" Quý Duy gian nan mà từ chối: "Không, không cần." "Thật sự không cần sao?" Đỗ Nhược Tùng có chút lo lắng mà nhìn cậu. "Thật sự...... Không cần." Quý Duy giống như dùng hết sức lực toàn thân mà mở miệng. Xe vuừa đến sân bay, cậu liền chạy như bị chó rượt, Đỗ Nhược Tùng nhìn thấy tấm tắc bảo kỳ lạ: "Sao đứa nhỏ này khác mấy thằng nhóc cùng tuổi thế nhỉ, hồi trước tôi học đại học chưa từng thấy ai tích cực về trường đi học vậy." "Đứa nhỏ?" Lục Thận Hành đi qua hắn, dừng một chút nói: "Anh nói vậy làm tôi có cảm giác như mình đang phạm tội." Đỗ Nhược Tùng tán đồng nói: "Dùng cái từ này cũng đúng mà, tôi cũng cảm thấy mình phạm tội lớn lắm, lúc đó không chăm chỉ đi học, đến lúc tốt nghiệp học bù đầu bù cổ cũng không đủ, về sau tôi phải bảo con mình chăm chỉ học hành mới được...." * Quý Duy ngồi máy bay bảy tiếng mới về tới Yến Thành, vừa đến trường học chưa được bao lâu, thời gian không cách biệt lắm, điện thoại lại nhận được một tin nhắn. Không phải là thần tượng nhắn tới chứ.... Tâm Quý Duy lập tức căng thẳng, phải đấu tranh tâm lý một hồi, ngón tay hơi run run mà mở tin nhắn ra. —— là kẻ Huỷ Diệt Thế Giới nhắn tới. Cậu nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại càm thấy có chút buồn bã mất mát mơ hồ. [Kẻ Huỷ Diệt Thế Giới] Cậu nhìn thấy bình chọn mới của web chưa? Nhanh đăng bài kêu gọi fans kéo phiếu đi, top mười được đề cử trên trang đầu tận một tháng đó. [Quý Duy] Để tôi xem cái. Cậu mở B trạm ra, đúng là có một cuộc bình chọn tên "Streamer bạn muốn được gặp nhất", mười streamer đầu tiên ngoại trừ có thể tham gia buổi gặp mặt do bên web tổ chức, còn có thể thay phiên nhau được giới thiệu tuyên truyền trên trang đầu. Trước mắt thì Văn Tranh chính là người đứng đầu, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu đỉnh lưu của khu game, theo thứ tự xuống dưới đều là đại thần các khu, có thể coi như là thần tiên đánh nhau. *Đỉnh lưu: Lưu lượng là cụm từ đặc biệt dành riêng cho những minh tinh sở hữu lượng fan hâm mộ hùng hậu, gây hiệu ứng lớn và độ phổ biến tới mức dù không phải fan nhưng nhắc tới người ta cũng biết.... Và những người sở hữu lưu lượng hàng đầu Cbiz trong giai đoạn đó được goi là đỉnh lưu. Ngay cả bạn trai của Văn Tranh là Ôn Tử Mộc với nhiệt độ của PUBG cũng không chen nổi vào top 50. Quý Duy mở weibo ra, chuẩn bị viết bài tuyên truyền, dù gì cũng phải nói với fans một tiếng. Những streamer lớn của B trạm hầu như phải có mấy trăm vạn fans, số fans trên weibo của cậu cũng mới chỉ có một trăm vạn, hơn nữa có lẽ đều là được mua giúp, tham gia cái này giống như tự rước nhục vào người. Cậu cũng không có ngấm nổi mấy cái loại náo nhiệt này lắm. Huống hồ, nếu gặp phải Văn Tranh, ít nhiều cũng có chút xấu hổ. Vì thế Quý Duy đăng xuất rồi đăng nhập acc clone theo đuổi thần tượng, thuần thục mở thanh tìm kiếm tra weibo Lục Thận Hành. Nghĩ tới cái bài share rắm cầu vồng của thần tượng, nếu mà nói thật thì hình tượng có chút sụp đổ. Cậu là một fans cứng mười năm tu dưỡng vô cùng tốt nha. Nhưng mà sau khi kết quả tìm kiếm hiện lên, cậu thấy một bài viết, biểu tình liền trở nên khó miêu tả. [Thập Bát Vĩ] Nói cái này chỉ mang tính tham khảo thôi nha, Lục ảnh đế không biết có phải là bị lãnh đạm không, xuất đạo mười năm rồi, mặc kệ là đóng phim hay tham gia hoạt động, cũng chưa bao giờ bị chụp một tấm ảnh thân mật nào, hư hư thực thực cũng không có, vi diệu vl. Bình luận ở phía dưới cơ bản đều đồng ý với quan điểm của chủ post. [Thất Diệp Luật] Ừm.... Nếu mà đứng trên cương vị là một người đàn ông bình thường thì ít nhiều cũng có chút kỳ lạ, nhưng mà có dự cảm sắp bị fans mắng rồi đó, tặng cậu nắp nồi nè, đội đi. [Tôm Hùm Đất] Thần tượng của tui nhan sắc có, kỹ thuật diễn có, nhân phẩm cũng không chê được, tìm không thấy điểm nào để bôi đen nên là con mẹ nó nói điên nói khùng đúng không, lãnh đạm hay không tới phiên đằng ấy nói chắc. Quý Duy có chút cạn lời. Cậu không chút suy nghĩ, bình luận một câu. [Fanboy nhỏ bé của Lục ca ca] Không lãnh đạm, còn rất lớn. *Mình đổi tên acc Quý Duy, sẽ sửa lại ở chương trước. Quý Duy xem weibo một hồi lại thấy lúc nãy mình hơi qúa đáng, đều là nam nhân, thần tượng của cậu cũng là phản ứng sinh lý bình thường, huống chi còn vất vả ôm cậu cả một đoạn đường dài, mà mình một câu cảm ơn còn chưa nói. Cậu muốn nhắn một tin cho Lục Thận Hành. Nhưng mà cứ kéo dài, kéo tới tận lúc giữa trưa hết giờ học. Trong ký túc xá chỉ có mỗi mình cậu, cậu khẩn trương mở điện thoại ra, mở khung chat với Lục Thận Hành, viết một bài văn cảm ơn dài như làm nghị luận xã hội, lúc chuẩn bị gửi qua —— Không cẩn thận nhấn nút gọi video. Bởi vì quá mức khiếp sợ, Quý Duy sửng sốt hai giây. Lúc cậu còn đang mờ mịt thì Lục Thận Hành nghe máy. Lục Thận Hành không mở camera, chỉ nghe thấy giọng nói của nam nhân hơi khàn khàn: "Có chuyện gì sao?" Quý Duy hít sâu một hơi, trò chuyện với hình ảnh đen như mực giúp cậu tăng thêm vài phần cảm giác an toàn: "Lúc trước đi hơi gấp nên quên nói cảm ơn anh." Nam nhân trầm mặc một lúc, khẽ cười nói: "Bây giờ tôi nghe được rồi." Quý Duy "Dạ" một tiếng, chớp chớp mắt, ngơ ngác mà nhìn màn hình di động, không biết nên kết thúc cuộc trò chuyện này như thế nào. Bỗng nhiên, giọng nói của nam nhân trở nên trầm thấp hơn, tựa hồ còn thở phì phò, bởi vì có chút ẩn nhẫn nên gợi cảm hơn: "Em không cần nhìn ca ca." Là nói màn hình sao...... Quý Duy có chút ngốc. Ngay sau đó, cậu nghe nam nhân thong thả ung dung nói: "Ca ca ở cởi quần áo." ____________________________________ Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay nhìn dàn ý trên word, Thiết lập tính cách của Lục ảnh đế vốn dĩ là quân tử ôn nhuận như ngọc. Tui lầm vào trầm tư.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]