EDITOR: SU
BETA: BI
Thẩm Duệ cả ngày nay cũng không ăn gì nhiều ngoài thứ vừa nuốt kia, nhưng như thế cũng làm y nôn đến mật xanh mật vàng, kiềm chế lắm mới bình tĩnh trở lại. Y đứng trước bồn rửa tay, lấy nước rửa mặt, định xoay người lấy khăn lau thì lại nghe một âm thanh quen thuộc.
“Chuyện ghê tởm như thế, sao anh còn lại muốn làm?” Người đàn ông trầm giọng hỏi, “Rõ ràng từ trong đáy lòng bài xích, vì sao phải ép mình?”
Trên mặt Hoắc Thanh Châu vẫn còn chút hưng phấn khi nãy, khiến Thẩm Duệ ngây dại trong một lúc, một lúc sau mới miễn cưỡng trả lời: “Không phải chuyện của cậu.”
“Vì sao lại không phải chứ?” Hoắc Thanh Châu nở nụ cười, đùa cợt nói: “Vậy ai tựa người vào tôi…..liếm loạn đây? Chẳng lẽ anh quên nhanh vậy sao?”
Thẩm Duệ đỏ ửng cả mặt mũi, cắn chặt răng nói: “Bất quá, đó coi như là trả ơn.”
“Tôi không cần loại trả ơn này. Anh rõ ràng biết tính hướng của bản thân mình, hà tất phải làm chuyện miễn cưỡng như thế?”
“Đó là chuyện của tôi.” Thẩm Duệ bình tĩnh nói, “Cậu đi đi.”
“Là anh cố ý.” Hoắc Thanh Châu làm như không nghe, cứ tiếp tục nói: “Anh biết rõ tôi không quên được anh, tại sao lại còn làm như thế với tôi? Anh rốt cuộc là đang suy nghĩ gì vậy?”
Thẩm Duệ bày ra vẻ mặt nan kham, trong lúc nhất thời mà sắc mặt tái nhợt lại, đúng là không biết trả lời thế nào.
Mà Hoắc Thanh Châu không chịu buông tha y.
“Thẩm Duệ, tôi chưa từng cầu anh phải thương hại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-huynh-da/129056/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.