Mấy ngày qua tâm trạng Sở Dao khá tốt, cô dần mở được cánh cửa đi vào lòng của Tần Phong...
Tuy vẫn biết tận sâu trong lòng anh có điều gì đó cô không thể chạm vào.
Nhưng riêng chuyện tình cảm, Sở Dao cảm nhận được sự yêu thương anh dành cho cô..
Hôm nay Tần Phong có việc phải ra ngoài từ sáng.Bây giờ đã xế chìu anh vẫn chưa về..
Sở Dao có chút lo lắng đi tới đi lùi.Gần tối vẫn không chịu ăn cơm.
Đôi mắt to tròn không ngừng nhìn ra cửa...
- " Tiểu thư.Cô vào ăn tối trước đi.Lúc sáng thiếu gia cũng đã bảo về trễ rồi mà.."
Thím Lan có chút sốt ruột, bổn phận bà bây giờ là phải chăm sóc cho Sở Dao thật tốt.
Nhìn sơ qua cũng biết cô gái nhỏ này vô cùng quan trọng trong mắt thiếu gia nhà bà..
Sở Dao nhanh chóng lắc đầu làm sao cô ăn cơm cho nổi khi bây giờ bóng dáng anh chưa thấy, ngoài trời sấm chớp liên hồi, chuẩn bị chuyển mưa..
- " Cháu chưa đói..."
Thím Lan làm sao không nhìn ra suy nghĩ của cô gái nhỏ..Bà cảm thấy vui mừng vì thấy được tình cảm của Sở Dao dành cho Tần Phong là chân thật..
Không hiểu sao, Sở Dao cảm thấy bất an.
Có lẽ cô có kí ức không tốt về trời mưa.
Năm đó mẹ cô ra đi khi mưa gió rả rít, lúc cô được tin trở về trong bộ dáng ướt đẫm thì mẹ cô đã trút hơi thở cuối cùng.Cũng chẳng biết đâu trên mặt của cô là nước mưa hay nước mắt..
Từ đó cô không thích trời mưa, cái lạnh lẽo làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-hon-nhan/64519/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.