Chương trước
Chương sau
Xe chạy vào trong, là lúc điện thoại cũng vừa kết thúc..

Tần Phong vào nhà, môi mỏng nhếch nhẹ mắt hướng lên lầu..

Bước chân cất chưa được mấy bước, đã thấy thím Trương hớt hãi từ trên lầu chạy xuống, sắc mặt tái mét khi gặp Tần Phong sắc mặt bà càng thêm kém..

Biết là có chuyện xảy ra hàng chân mày Tần Phong nhíu lại..

Chưa để anh mở miệng hỏi, Thím Trương đã chạy nhanh đến vừa đưa tờ giấy cầm trên tay, hớt hãi nói..

- " Cậu Phong, cô chủ bỏ nhà đi rồi.."

Cầm tờ giấy trên tay nhìn dòng chữ nắn nót..

- " Ông xã.Em qua thăm con.."

Không một lời xin lỗi, đây là thông báo, Tần Phong mím môi...

Anh phất tay ý bảo Thím Trương vào trong còn mình đi thẳng lên lầu..

Đây vốn không phải là tính cách của Sở Dao.Từ xưa giờ cô làm gì điều nghĩ đến cảm xúc của anh..

Vợ của anh vốn rất ngoan đây vốn không phải là cách hành xử của cô..

Anh biết cô nhớ con trai, anh cũng chỉ là để Tiểu Thiên rời đi tự suy ngẫm lại lỗi lầm của mình xem như hình phạt nhẹ..

Vài ngày sẽ cho người sang rước con trai trở về.Không ngờ lần này Sở Dao dám tạo phản bỏ nhà rời đi..

Nhưng anh rất rõ nếu không có người tiếp tay cô chẳng dám làm càn.

Giỏi lắm!

Bấm nhanh một cuộc gọi..

Bên kia vừa bắt máy, Tần Phong gõ nhẹ vào thành bàn..

- " Chuẩn bị máy bay cho Tôi.."

_____________________________________

Tại Newyork

Sở Dao ngồi trên giường, ôm lấy chiếc gối lớn, đôi mắt to tròn xinh đẹp dán chặt vào chiếc điện thoại..

Đôi môi đỏ phụng phịu như đang đấu tranh tâm lý rất dữ dội có nên cầm điện thoại lên gọi cho ai đó hay không..

- " Mẹ..mẹ nhớ baba à.."

Tiếng trẻ con đáng yêu vang lên..Sở Dao cúi đầu nhìn con trai gối đầu trên đùi mình..

Vuốt lấy mái tóc đen mượt ngắm nhìn khuôn mặt trẻ con non nớt giống hệt Tần Phong..

Sở Dao thở dài mỉm cười..

- " Trễ rồi ngủ thôi con yêu.."

Đôi mắt trẻ thơ lấp lánh, Tiểu Thiên ngồi dậy sà vào lòng Sở Dao rù rì ngáp một cái..

- " Mẹ..ôm ôm.."

Ngửi lấy hương vị ngọt ngào của mẹ, Tiểu Thiên híp mắt dễ chịu..

Mới hôm qua bé vì xa mẹ mà buồn bã.Ai ngờ hai tiếng sau người mẹ mà bé nhớ da diết đã có mặt tại Mỹ làm sao bé không vui cho được chứ...

Ôm lấy con trai bé bỏng, Sở Dao nằm xuống vỗ nhẹ lưng con trai..

Chẳng mấy chốc Tiểu Thiên ngủ say..

Sở Dao rón rén kéo chăn lại mang dép xuống giường..

Tâm trạng trống rỗng, kéo nhẹ rèm nhìn ra bầu trời đầy sao miệng nhỏ lẫm bẫm..

- " Ông xã..người ta rất nhớ anh nha.."

Lần này được sự hậu thuẫn của mọi người cô mới dám trốn nhà mà sang tận đây..

Một phần vì quá nhớ con trai, trong lòng lại bất bình Tần Phong, Tiểu Thiên còn bé thế này mà mỗi lần con trai gây ra lỗi anh lại tìm cách phạt con.Mà lần này còn đưa thằng bé sang tận New york giao cho vợ chồng chị gái cô..

Dù rằng là Sở Hân và Danile xem Tiểu Thiên không khác gì con bọn họ nhưng cô vẫn không thể nào ủng hộ việc làm này của Tần Phong.

Chỉ biết giận dỗi để kháng nghị.Ngặt nổi Tần Phong luôn có cách làm cho cô không thể nào làm ngơ anh được..

Bởi thế cô quyết lần này phải lấy lại mặt mũi.Không thể nào yếu thế trước mặt anh..

Lúc tối Sở Hân có qua bảo cô nếu nhớ Tần Phong có thể gọi về..

Liếc mắt nhìn điện thoại, không cần nghĩ cũng rõ anh giờ này chắc đang tức giận..

Sở Dao rối rắm chẳng biết làm sao..

Đi qua đi lại không yên, buồn bực nằm xuống sopha cầm lấy điện thoại..

Nhưng lại không có can đảm nhấn nút gọi đi..

Lại nuôi hi vọng Tần Phong sẽ gọi cho cô, cứ thế ôm lấy điện thoại đến mắt mở cũng chẳng lên vẫn không thấy động tĩnh..

Sở Dao mang nỗi nhớ cùng uất ức vào giấc ngủ..

_______________________________________

Đêm về khuya ánh trăng le lói núp sau màn mây.Khí lạnh về đêm thế lại không thể dập tắt được hơi nóng trong căn phòng nhỏ..

Mái tóc dài rủ xuống mép giường, Sở Hân cong cớn thân người ngả đầu ra miệng nhỏ từng cơn ngâm nga.

Chịu từng cơn đâm vào rút ra của người đàn ông..

Ánh mắt Danile thấm đậm tình dục, khóa chặt thân ảnh mềm mại quyến rũ của vợ mà miệng đắng lưỡi khô..Nơi đó càng thêm căng chặt, tận sâu bản chất bộc lộ thú tính khó mà kiểm soát..

Đè chặt thân hình vãm vỡ lên người Sở Hân, cuồng loạn vừa hôn liếm vừa cắn từ xương quai xanh đến hai nơi vùng tròn đến ẩm ướt..

- " Ừ...Đau..Sâu quá..hức..."

Sở Hân nức nở choàng tay ôm lấy cổ Danile, bị sóng tình cuốn lấy đầu óc mơ hồ mà như con mèo nhỏ quấn chặt lấy lòng chủ nhân..

Mút lấy cái lưỡi thơm tho của vợ, Danile hỗn hển..

- " Honey..Hôn anh nào.."

Hé miệng ngoan ngoãn mút lấy lưỡi của anh còn quyến rũ dời xuống liếm quanh cổ, hé miệng cắn lấy ngực anh, Sở Hân nhu thuận mà cuồn dã móng tay dài bấu lấy vai Danile.

Khiến anh không thể khống chế mà lên cao trào, ôm chặt lấy vợ hai thân thể run rẩy hét lên..

Cả người Sở Hân xụi lơ ra giường, Danile trở người cho vợ nằm lên người mình..Bàn tay vuốt lấy tấm lưng trần mượt mà cho cô dễ thở..

Chẳng ai lên tiếng đôi khi chỉ cần nghe nhịp tim của nhau thôi cũng là hạnh phúc..

Qua một lúc Sở Hân vỗ vỗ ngực ai đó, khàn khàn ra lệnh..

- " Rút ra..."

Cụp mắt nhìn thiên hạ trong lòng, vỗ lên mông tròn lẵng của cô..Vô lại dứt khoát từ chối..

- " Không muốn.."

Bên trong trướng trướng khó chịu, Sở Hân đặt cằm lên ngực anh, muốn nhõm người ngồi dậy lại bị Danile đè mông lại...

Buồn bực đánh lên vai anh..

- " Khó chịu.."

Nhìn khuôn mặt ửng đỏ, khuôn mặt xinh đẹp chết người, giọng điệu như hờn dỗi.Lại liếc xuồng thân thể trần truồng đang nằm trên người, khiến máu nóng trong người Danile sôi sục..

Sở Hân như cảm nhận được, nhíu mày khán nghị..

- " Em không muốn nữa đâu.."

Hôn lên gò má còn dính mồ hôi của vợ khẽ cười.

- " Nhưng anh còn muốn vợ à.."

Cắn phụp vào ngực anh đổi lại tiếng cười trầm thấp của Danile..

Sợ anh lại nổi hứng hành hạ cô, Sở Hân vướn người hôn chụt lên môi anh dụ dỗ..

- " Nghe lời nào ông xã..Hôm nay em mệt lắm.Mai còn phải dậy sớm đưa Sở Dao đi thử trang phục nữa.."

Danile quá quen với sự dụ dỗ của cô, bàn tay mân mê da thịt của vợ nhướn mày..

- " Mai cũng được nhưng mà số lần phải chiều theo anh.."

Giận đến hóa cười, Sở Hân mắng người..

- " Biến thái.."

Danile cười to hôn lên cái miệng đang vểnh lên.

Sở Hân né tránh thở hỗn hển lay người anh..

- " Ông xã.Lần này em nghĩ Tần Phong chắc sẽ rất tức giận.."

Danile trở nên nghiêm túc, gối hai tay sau đầu, môi nhếch lên..

- " Cuộc sống êm đềm quá không tốt.Cậu ta cũng phải có ngày bị người khác bỏ rơi.Nếm trãi một chút chắc là không sao.."

Có lẽ bị người khác bỏ rơi không là vấn đề, chỉ là người này lại là Sở Dao.Người phụ nữ mà Tần Phong xem là mạng sống..

Anh đây không phải muốn trêu đùa với Tần Phong mà là muốn trả thù anh ta..

Anh không muốn nói với Sở Hân biết, anh vẫn còn ấm ức vụ việc năm đó Tần Phong cho người ức hiếp vợ anh..

Dù rằng sự việc xảy ra trước khi anh xuất hiện.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến anh lại đau lòng.

Đây chỉ là việc làm trả đủa cho anh cảm thấy dễ chịu hơn thôi.Chứ không nghĩ đây có ý xấu gì..

Suy nghĩ sơ qua sự việc Sở Dao bỏ nhà ra đi cũng rõ Tần Phong sẽ điên tiết thế nào..

Ai luôn miệng nói vợ cậu ta ngoan nhất à..

Lần này thì khỏi khoe khoang..

Chỉ nghĩ đến khuôn mặt đen xì của Tần Phong lúc này.Daniel muốn cười thật to thích thú.

Hừ..

Xoa lấy mặt Sở Hân, Daniel mỉm cười..

- " Thế giới nay dù Tần Phong có thể bỏ mặc bất cứ ai nhưng chắc chắn người đó không phải là Sở Dao.Vì Sở Dao đối với cậu ta là hơi thở.Cũng giống như đối với anh, em là cả mạng sống của anh vậy.."

Sở Hân cảm động không thôi, ôm lấy mặt anh trán kề trán, môi kề môi, nở nụ cười xinh đẹp..

- " Em yêu anh.."

Danile ôm lấy cô, cũng không phí thời gian để Sở Hân cảm động quá lâu, nhanh chóng xoay người đặt Sở Hân dưới thân..

- " Anh cũng yêu em..Một lần nữa nhé bà xã.."

Sở Hân đỡ chán sao cô lại ngu ngốc dễ dàng cảm động thế này..

Háo sắc vẫn là háo sắc mà..

Lại một đêm mất ngủ tiếp diễn..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.