Chương trước
Chương sau


Mảnh trăng khuyết treo giữa bầu trời tĩnh lặng, áng mây mờ nhạt âm thầm vươn mình theo gió. Trùng Khánh bắt đầu đón những làn gió lạnh đang ùa về trong đêm, từng cơn gió luồng lách qua từng ngóc ngách thành phố rồi nhẹ nhàng khít lên da thịt. Mang cái tên gió lạnh nhưng thực chất cũng chỉ là ngọn gió mát mẻ của đầu năm mới.

Ở giữa trung tâm thành phố, dòng người vội vã lướt qua nhau. Tiếng còi xe vang lên inh ỏi, tiếng nói cười bao phủ cả con phố, vừa đông đúc, vừa nhộn nhịp tạo ra một bức tranh nhân gian tuyệt sắc.

Chiếc xe taxi dừng ở đầu cầu bắt ngang qua sông Trường Giang, Lý Thẩm Hiên thư thái bước xuống xe rồi một mình đi dạo dọc theo bờ sông Trường Giang.

Cảnh sông về đêm rất đẹp, mảnh trăng sáng treo trên tầng mây, chiếu xuống mặt nước một lớp ánh sáng mỏng màu bạc. Lý Thẩm Hiên vừa đi vừa chăm chú nhìn khoảng trời rộng, cứ cách vài phút thì bầu trời lại sáng rực lên bởi những đóa pháo bông đủ màu sắc.

Đáng tiếc, chỉ có mình ta cô độc thưởng thức cảnh non nước gió cùng trăng.

Lúc này, một nhóm người trung niên đang trong trạng thái say xỉn đi tới. Một trong số họ đụng phải vai của Lý Thẩm Hiên, tuy lực không mạnh nhưng vì cậu không phòng bị nên bị huých lùi về sau hai bước.

Tên say xỉn đó còn chỉ trỏ vào mặt Lý Thẩm Hiên mà mắng: "Thằng nhóc này, đi không biết nhìn đường à?" (T

"Là các người động vào tôi trước mà?" Lý Thẩm Hiên lên tiếng phản bác: "Các người không xin lỗi đành thôi, còn lên tiếng nạt nộ người khác.



Tên say xỉn nghe xong dường như bị kích thích, hắn trực tiếp nắm lấy cổ áo sơ mi đen của Lý Thẩm Hiên, mùi rượu nồng nặc xông lên mũi khiến Lý Thẩm Hiến khó chịu mà quay mặt đi. Tiếng gầm gừ trong cuống họng phát ra như mãnh thú hoang dã trong rừng, Lý Thẩm Hiên vô thức dùng hai bàn tay ôm đầu, cơ thể muốn vùng vẫy khỏi tên say xỉn nhưng bất thành.

"Con mẹ nó, còn nhỏ tuổi mà ăn nói láo toét nhỉ?"

Hắn dường như bị mất lý trí, bàn tay thô bạo đánh vào đầu Lý Thẩm Hiên vài cái, vừa đánh vừa mắng. Đám người còn lại thấy vậy thì giật mình, nhưng vì say bí tỉ nên chẳng ai có sức kéo nổi tên này ra.

Lý Thẩm Hiên cứ nghĩ bản thân sắp tiêu đời rồi. Nhưng may thay, có một người đứng ra giúp cậu. Hắn dùng lực hất mạnh bàn tay thô bạo của tên kia ra khỏi người Lý Thẩm Hiên, còn mạnh tay đẩy tên say xỉn đó ngã ra đường.

"Thằng khốn nào đây? Dám can thiệp vào chuyện của lão?"

Người đứng trước mặt Lý Thẩm Hiên không quan tâm mấy, hắn quơ chiếc điện thoại đã bấm sẵn số cảnh sát, thản nhiên nói: "Sao? Tôi gọi cảnh sát đến can thiệp nhé?"

Thấy tình thế bất lợi, đám người say xỉn này cũng không dám làm càn. Bọn họ đỡ lấy tên thô bạo đang văng tục kia rồi cũng nhanh chóng rời đi.

"Lăng... Lăng Bạch Ngôn..." Lý Thẩm Hiên run giọng nói, bảy phần mang sợ hãi, ba phần còn lại như bảy phần kia.

"Muộn rồi, không về nhà mà lang thang ở đây làm gì?" Lăng Bạch Ngôn rít một hơi thuốc, rồi dứt khoát thở ra một làn khói trắng, giọng hắn trầm trầm nghe rất đáng sợ.

"Tôi... Tôi..." Lý Thẩm Hiền bất giác lùi lại vài bước, dáng vẻ thư thái lúc nãy đã không còn.

"Mẹ kiếp, ai làm gì cậu mà sợ?" Lăng Bạch Ngôn tỏ ra nhàm chán, hắn vứt điếu thuốc xuống đường, mạnh chân dẫm tắt tàn thuốc. ( 1



"Tôi... xin lỗi.." Lý Thẩm Hiên run rẩy lên tiếng.

Lăng Bạch Ngôn nhìn bộ dạng nơm nớp lo sợ của Lý Thẩm Hiên liền có chút không vui. Chính bản thân hắn cũng biết, điều gì khiến Lý Thẩm Hiên sợ hắn như vậy.

Hắn đưa tay định chỉnh lại cổ áo nhàu nát của Lý Thẩm Hiên. Trong vô thức, Lý Thẩm Hiên liền lùi về sau hai bước, hai cánh tay ôm đầu để phòng vệ, đôi mắt nhắm chặt lại. (1)

Tay Lăng Bạch Ngôn dừng lại ở không trung, cũng không biết đặt đâu cho đúng. Khoảng lúc sau, hắn thu tay về, lặng lẽ cho vào túi quần.

Lăng Bạch Ngôn biết Lý Thẩm Hiên đã bị ám ảnh cảnh tượng bạo lực học đường. Người ra tay lại chính là hắn, dĩ nhiên hiện tại cậu tỏ vẻ sợ hãi là đúng. Lăng Bạch Ngôn cười nhạt trông khó coi, hắn hít một hơi rồi thở ra, hơi thở mang một chút mùi thuốc lá vừa chạm môi.

"Sau này không cần phải sợ tôi đâu."

Lý Thẩm Hiên thấy khoảng một lúc mà Lăng Bạch Ngôn vẫn chưa ra tay, cậu chợt mở hí đôi mắt nhìn hắn, nghe được câu nói của Lăng Bạch Ngôn thì sững so.

"Cậu...Cậu có ý...gì?" Lý Thẩm Hiên run giọng hỏi, chất giọng nhỏ nhẹ nhưng chứa đầy sự nghi hoặc và sợ hãi.

"Ý của tôi là, sau này tôi không còn ở đây nữa" Lăng Bạch Ngôn nói.

Lời nói của hắn rất hòa nhã, ngữ điệu cũng trầm lặng, chẳng giống thường ngày hét to nói lớn để đe dọa bắt nạt bạn học. Lý Thẩm Hiên suýt chút nữa nghĩ rằng bản thân đã gặp ma rồi.

Lý Thẩm Hiên không đáp, cậu đứng cách Lăng Bạch Ngôn một khoảng rất an toàn, đôi chân như chôn tại chỗ, không dám bỏ trốn nhưng cũng chẳng dám nói tiếng nào.

"Tên đồng tính như cậu, sau này ít ra đường đi." Lăng Bạch Ngôn lạnh giọng nói: "Dáng vẻ gầy gò, nhát gan như cậu, rất muốn khiến người khác bắt nạt thật mà."

Lý Thẩm Hiên hơi nhướng mày, dường như câu nói ấy đâm trúng vào quả tim đen. Cậu bỗng dưng lên tiếng phản bác: "Đồng...Đồng tính thì sao chứ? Tôi cũng là người mà." Lời nói của Lý Thẩm Hiên có chút kích động: "Là do các cậu cố ý bắt nạt, đánh đập tôi. Bây giờ còn đứng đây nói đạo lý, thật không biết xấu hổ."

Lăng Bạch Ngôn có chút sững người bởi thái độ vừa rồi của Lý Thẩm Hiên. Khoảng lúc sau hắn mới bật cười, hắn tiến thêm hai bước, mượn sức dựa vào lan can bờ sông, ngữ điệu trầm lặng nói: "Xem ra cậu cũng không phải dạng vừa nhỉ?"

Lý Thẩm Hiên ý thức được bản thân vừa làm gì, có lẽ vì sợ Lăng Bạch Ngôn tức giận mà ra tay đánh người, đôi chân bủn rủn lùi về sau vài bước. Đến khi gót chân chạm vào thành lan can mới dừng lại.

Hết đường lui rồi.

Lăng Bạch Ngôn nheo mắt nhìn Lý Thẩm Hiên, đột nhiên hắn xoay người, đôi mắt hướng lên bầu trời đêm vừa sáng bừng lên.

Dưới ánh sáng pháo hoa đanh rực rỡ, Lý Thẩm Hiên thấy được khóe mắt của Lăng Bạch Ngôn có một chất lỏng đọng lại, bờ môi còn mấp máy vài chữ.



"Tôi xin lỗi... Âm điệu rất nhỏ, nhưng nhìn khẩu miệng của Lăng Bạch Ngôn, Lý Thẩm Hiện vẫn đoán ra được.

Xin lỗi? Hắn có phải là Lăng Bạch Ngôn không? Không lẽ đã gặp ma rồi?

9:26

Lý Thẩm Hiên còn ngẩn ngơ đứng đó, dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, Lăng Bạch Ngôn đột nhiên quay lại nhìn Lý Thẩm Hiên.

"Lý Thẩm Hiên, tôi xin lỗi cậu.." Giọng Lăng Bạch Ngôn lúc này lớn hơn một chút, hắn cố ý nói cho Lý Thẩm Hiên nghe.

Lý Thẩm Hiên lại sững sờ một lần nữa. Đôi đồng tử dãn ra hết mức, bờ môi mỏng run lên nhưng chẳng biết nói gì.

"Xin lỗi vì trước đây bắt nạt cậu." Lăng Bạch Ngôn lại nhìn cảnh sông, ánh trăng nhàn nhạt phản chiếu dưới mặt nước. Đôi mắt hắn gợn lên những cơn sóng nhẹ, như có một cảm xúc nào đó khó có thể bày tỏ hết.

Hắn lại nói: "Tôi mệt rồi, không diễn kịch nữa"

Mãi lúc sau, Lý Thẩm Hiên mới hoàn hồn trở lại. Cậu ngập ngừng mấy lần, rồi cũng mở giọng nói: "Cậu lại muốn tôi làm gì?"

"Muốn cậu tha thứ cho tôi." Lăng Bạch Ngôn.

Tha thứ? Lời nói ra dễ như vậy sao?

Lý Thẩm Hiên bị Lăng Bạch Ngôn bắt nạt mấy tháng trời, ngày nào cũng mang bộ nhếch nhác trở về nhà. Rõ ràng, Lý Thẩm Hiên là một thiếu gia nhà giàu, là người thừa kế sản nghiệp của Lý gia trong tương lai. Thế mà lại chịu đựng sự bắt nạt của bọn họ suốt mất tháng liền, chỉ vì hai chữ "đồng tính"

Tuy xã hội bây giờ rất hiện đại, chấp nhận đồng tính luyến ái là một điều rất bình thường. Nhưng Lý Thẩm Hiên là một thân phận khác, là người sau đứng đầu cả một gia tộc. Mà người đứng đầu tất nhiên phải là người mạnh mẽ, mưu quyền, quyết đoán, không có bất kì điểm yếu nào. Nhưng điểm yếu lớn nhất của Lý Thẩm Hiên là giới tính.



"Tôi biết chuyện bắt nạt là sai trái, tán tận lương tâm nhưng tôi đã hết cách rồi, tôi không biết nên làm thế nào nữa..." Lăng Bạch Ngôn thật lòng nói.

"Thật nực cười." Lý Thẩm Hiên bật cười thành tiếng, cậu buồn bã nhìn ánh trăng lặng lẽ nằm yên trên dòng nước: "Vì muốn làm quen với môi trường nên bő mẹ bảo tôi về nước, vừa học tập, vừa rèn luyện để sau này thừa kế sản nghiệp. Lúc ở sân bay, tôi hôn tạm biệt bạn trai... Vậy mà lại bị cậu bắt gặp được còn đem ra đe dọa tôi, hành hạ tôi."

Cậu nghẹn ngào nói: "Nếu như tôi là người bình thường, tôi sẽ không nhẫn nhịn để cậu chà đạp như vậy đâu" (D)

Đôi hàng mi của Lăng Bạch Ngôn có chút dao động, hắn rũ mi xuống chẳng dám đối mặt với Lý Thẩm Hiên, cũng chẳng thèm biện minh một lời nào cả. Vì những lời Lý Thẩm Hiên nói là đúng, chính hắn đã hủy hoại cậu.

"Nhưng tôi mặc kệ, cố gắng chịu đựng hết học kì tiếp theo rồi tôi sẽ chuyển trường." Ánh mắt nhạt nhòa nhìn Lăng Bạch Ngôn, cậu nói tiếp: "Tôi không biết hôm nay cậu đã ăn trúng thứ gì rồi, nhưng chuyện gì thì ra chuyện đó, tôi vẫn nên cảm ơn cậu"

Lăng Bạch Ngôn cười nhạt: "Đừng nói cậu cảm ơn vì tôi bắt nạt cậu nhé? Não cậu bị hư rồi sao?"

Lý Thẩm Hiên nhằm hề mắt, thở ra một hơi lạnh: "Tôi cảm ơn vì chuyện của vài ngày trước... Chính cậu đã cứu tôi thoát khỏi đám học sinh trường nghề đó." Giọng cậu mỗi lúc một nhỏ: "Nếu lúc đó cậu không đi ngang qua đó, cũng không biết tôi sẽ ra sao."

"Bởi vậy tôi mới nói, cậu nên ít ra đường một chút. Dáng người của cậu không chỉ thu hút phái nữ mà đến cả đàn ông cũng thèm khát"

Bí Mật Hoa Dành Dành

Chương 25: "Tôi mệt rồi, không diễn kịch nữa" Lão Tiêu-

Lý Thẩm Hiên "...



"Nhưng cuối cùng, tôi vẫn muốn gửi lời xin lỗi chân thành nhất đến cậu. Xin lỗi vì thời gian qua đã bắt nạt cậu một cách quá đáng... Lần trước tôi cứu cậu, coi như là một phần tôi muốn bù đắp cho cậu." Giọng hắn chân thành nói: "Tôi xin lỗi."

Lý Thẩm Hiên muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Không hiểu sao, bộ dạng của Lăng Bạch Ngôn lúc này rất khiến người khác mềm lòng. Trong đầu như sợi tơ rối tung kết thành cục, nói hận thì cũng không phải hận, nói tha thứ cũng không dễ gì tha thứ được.

Ngay lúc này, có một chiếc Mercedes màu đen đậu bên đường. Có vẻ đã đợi rất lâu, người bên trong mất kiên nhẫn liền nhấn còi vang lên vài tiếng như một lời nhắc nhở.

Lăng Bạch Ngôn khẽ chau mày nhìn về hướng chiếc xe, rồi lại khẽ thở dài.

"Tôi không mong cậu có thể tha thứ cho tôi. Nhưng tôi mong cậu tin rằng tôi không phải là người như vậy."

Lý Thẩm Hiên chưa kịp đáp, hắn đã gấp gáp nói: "Thời gian không còn sớm, cậu về nhà cẩn thận. Tôi có việc nên đi trước đây"

"À...Ừm... Lý Thẩm Hiên ngờ ngợ đáp.

Lý Thẩm Hiên còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì người trước mặt đã đi mất.

"Hắn... Có còn là Lăng Bạch Ngôn kiêu ngạo không nhỉ?" Lý Thẩm Hiên lẩm nhẩm trong miệng.



"Bé con." Một bàn tay gõ nhẹ lên vai Lý Thẩm Hiên, khiến cậu giật mình. (1)

"Từ Phong? Sao anh lại ở đây?" Lý Thẩm Hiên quay lại, thấy người trước mắt

liên

ngạc nhiên.

"Bạn trai đến đón giao thừa cùng em."

Vừa nói, anh vừa khoác chiếc áo lông dài lên vai Lý Thẩm Hiên, ân cần nói: "Trời lạnh như vậy mà ăn mặc phong phanh thế hả? Có biết bạn trai của em lo lắng lắm không?"

Lý Thẩm Hiên cười nhẹ, hình ảnh của chàng trai in sâu vào đôi mắt cậu, Lý Thẩm Hiên nũng nịu ôm anh rồi nói: "Được rồi, được rồi. Bạn trai nhỏ sai rồi, bạn trai lớn đừng giận nhé?"

"Bạn trai nhỏ dễ thương vậy mà, sao nỡ giận được." Anh véo một bên má cậu,

nói.

"Được rồi. Anh đón em về nhà"

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Lý Thẩm Hiên, Lăng Bạch Ngôn cũng vội vàng đi về hướng chiếc xe Mercedes màu đen đó. Vừa mở cửa xe ngồi lên ghế, một giọng nói lạnh lùng vang lên ở chỗ ghế lái chính.

"Lăng nhị thiếu gia, cậu qua đó cũng khá lâu rồi đấy"

Lăng Bạch Ngôn nhướng mày nhìn về hướng chiếc gương ở trên đỉnh đầu của người tài xế, thế rồi cũng điềm tĩnh quay mặt nhìn cảnh vật bên ngoài xe: "Um..."



Thấy bộ dạng trầm ngâm của Lăng Bạch Ngôn, người tài xế liếc mắt nhìn gương nhỏ trên đầu. Thấy vẻ mặt chán chường, sầu não của Lăng Bạch Ngôn, ông hạ giọng nói.

"Cuối cùng cậu cũng chịu yên phận rồi à?"

Lăng Bạch Ngôn không đáp.

"Lăng nhị thiếu gia, cậu cũng biết mà. Người không có năng lực sẽ không được ai đoái hoài đến đâu."



Hắn vẫn ngồi lầm lì ở đó, đôi mắt vẫn đăm chiêu nhìn cảnh phố đang nhộn nhịp, bỏ ngoài tai những lời nói của người tài xế. Thấy vậy, người tài xế không chịu được mà nhíu mày, ông nói.

"Lăng nhị thiếu gia, dù cậu có tạo ra án mạng đi chăng nữa thì lão gia cũng không nhìn cậu một lần đâu. Vì người lão gia quan tâm nhất là Lăng đại thiếu gia, không phải cậu."

"Hôm nay ông ấy về chứ?" Lăng Bạch Ngôn đột nhiên hỏi. (2)

Người tài xế quay đầu nhìn đoạn đường phía trước, bất giác thở dài: "Có. Đang đợi cậu ở nhà."

Lăng Bạch Ngôn lại im lặng.

Người tài xế không nói thêm, ông thuần thục khởi động xe rồi chen chúc vào biển người.

Tại tòa chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố.



Lý Thẩm Hiên bước ra từ phòng tắm. Cánh cửa tự động khép lại, cậu chầm đi đến bên cạnh người đàn ông đang ngồi tựa lưng vào thành giường mà đọc sách.

Giọt nước lạnh từ trên mái tóc ướt nhẹm chảy dọc xuống gò má nhỏ rồi đọng lại ở hõm cổ. Hai bên vai áo bị ướt nhẹ, cậu dùng tay vò mái tóc cho rối bời, sau đó ngồi xuống bên mép giường ngủ.

"Bạn trai... Âm điệu mềm mại cộng với đôi mắt cáo lừa tình đã thành công bóp chặt trái tim của Từ Phong.

Anh gập cuốn sách lại để sang kệ bàn gỗ cạnh đầu giường, anh nhẹ nhàng vòng lấy eo Lý Thẩm Hiên rồi kéo cậu ngã vào lòng anh.

"Tiểu hồ ly" Ánh mắt dán chặt lên hõm cổ ướt át của Lý Thẩm Hiên, ngữ điệu trầm lắng mang đầy ẩn ý: "Em lại giở trò mê hoặc người khác rồi."

"Bạn trai muốn anh lau tóc."

Từ Phong đột nhiên xoay người, giữ chặt Lý Thẩm Hiên nằm dưới thân mình. Khóe miệng nhoẻn lên một đường cong nhẹ, ánh mắt cẩn thận lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt nhỏ.

"Làm sao đây? Anh nhớ bạn trai quá."

Lý Thẩm Hiên đan hai tay vòng qua cổ Từ Phong, cậu nũng nịu nói: "Bạn trai cũng rất nhớ anh"

Dứt câu, Lý Thẩm Hiên nhóm người dậy ngậm lấy bờ môi mềm mại của Từ Phong. Lúc hai đầu lưỡi sắp chạm nhau, bỗng Từ Phong ngừng lại.

"Sao vậy?" Lý Thẩm Hiên ngạc nhiên hỏi.

"Trước hết em phải giải thích những vết đỏ này là sao?" Giọng anh đột nhiên nghiêm lại.

Thấy anh nhìn chằm chằm vào sau gáy cổ của mình, cậu bất giác sờ lên vết đỏ. Nhất thời không biết trả lời như thế nào.

"Là ai?" Đôi mắt Từ Phong dần chuyển sang đen mịt như đáy vực sâu thẳm: "Rốt cuộc là ai?"

Lý Thẩm Hiên buông thống hai tay xuống, ngoan ngoãn nằm dưới thân anh, nhẹ giọng nói: "Lúc nãy ở bên bờ sông Trường Giang, em bị người khác quấy rối."

"Bọn khốn nào...?" Tông giọng hạ xuống, ồm ồm trông rất đáng sợ.

"Nhưng vẫn may có người giúp em" Lý Thẩm Hiên nhanh chóng nói.

"Vậy còn vết sẹo ở mu bàn tay?" Từ Phong nâng bàn tay cậu lên, hôn nhẹ lên vết sẹo nhỏ, anh đau lòng nói tiếp: "Lúc trước em không hề có vết sẹo này." (1)

"Em..." Lý Thẩm Hiên ngập ngừng một lát, rồi cậu thở dài một hơi: "Vì hắn biết em là đồng tính. Hắn đe dọa em... Em sợ truyền đến tai bố mẹ nên em mới chịu đựng, em không muốn làm lớn chuyện...

"Vậy mà bạn trai lại giấu anh." Giọng điệu buồn bã chậm rãi đâm nhẹ vào tim Lý Thẩm Hiên khiến ngực trái đau nhói.

Bạn trai đau lòng rồi.



Từ Phong đỡ Lý Thẩm Hiên ngồi dậy, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng mà an ủi. Anh đưa tay đặt lên đỉnh đầu, từng sợi tóc ướt át được anh xoa nhẹ.

Sống mũi anh hơi cay, khóe mắt tiết ra một chất lỏng nóng hổi.

"Anh xin lỗi.." Từ Phong nhỏ giọng bên tai Lý Thẩm Hiên: "Xin lỗi vì đã không bảo vệ em một cách chu toàn.

"Nhưng kì lạ quá... Lý Thẩm Hiên ngẩng đầu nhìn anh nói tiếp: "Hôm nay hắn giúp em thoát khỏi người quấy rối kia. Còn thành thật nhận lỗi với em nữa"

Từ Phong hơi nhướng mày.

"Lúc đầu em còn nghĩ là anh đã nhún tay vào cơ."

"Hắn là ai?"

"Nhị thiếu gia của tập đoàn Lăng Thị - Lăng Bạch Ngôn."

"Lăng Bạch Ngôn?" Anh ngạc nhiên hỏi lại.

Lý Thẩm Hiên gật đầu nhẹ, cậu hỏi: "Anh quen sao?"

"Không quen." Từ Phong hơi nghiên đầu, anh kể: "Nhưng gia đình hắn thì có quen."

"Lăng gia là đối tác làm ăn lâu năm với Từ gia. Vì vậy, chuyện gia đình của họ anh cũng có nghe qua. Lăng Bá Thắng là người nắm giữ quyền lực của Lăng gia, ông ta có hai người con trai là Lăng Hiểu Quân và Lăng Bạch Ngôn. Ai cũng nói ông ta từ trước đến nay đều xem trọng Lăng Hiểu Quân, còn muốn giao toàn bộ sản nghiệp cho hắn"

"Vậy còn Lăng Bạch Ngôn thì sao?" Lý Thẩm Hiên hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.