Sở Tiêu ngồi một mình trong đêm mưa lạnh rét, đôi mắt nhắm nghiền lại hứng từng giọt mưa lạnh lẽo. Vẻ mặt bình thản không có sự tiếc nuối hay hối hận ở trên khuôn mặt, ý thức cũng dần dần mơ hồ đến mức không nghĩ gì được nữa.
Chiếc ô màu đen dần dần nghiên về phía Sở Tiêu, che đi những giọt mưa đang ngày một nặng hạt dần. Sở Tiêu cảm nhận giọt mưa vẫn tiếp tục rơi lách tách, nhưng lạ thay lại không rơi vào mặt cậu nữa. Sở Tiêu mệt mỏi cố hé đôi mắt nhìn, từ đêm mưa lạnh lẽo thoang thoảng ánh sương, Sở Tiêu mơ hồ thấy một dáng người con trai cao ráo, lại khác lên mình một chiếc áo phông màu xám thật giản dị. Sở Tiêu thoạt nhìn thì liền nghĩ ngay đến Cố Diễn, nhưng trong đôi mắt mờ ảo của Sở Tiêu thì khuôn mặt ấy không có dấu vết thương gì.
Sở Tiêu đưa đôi mắt mơ màng nhìn người con trai trước mặt, cả hai vẫn chưa nói nhau câu nào, xung quanh chỉ toàn là tiếng mưa tí tách rơi. Sở Tiêu mơ hồ nhìn xa lạ nhưng cảm giác lại rất quen, vô thức đưa đôi tay hướng về phía người con trai cầm ô che cho cậu nhưng chẳng nói gì.
"Sao lại ngồi đây? Không tính về nhà ư?" Người con trai trước mặt tỏ ra lo lắng, hắn đưa tay gạt đi những giọt mưa dính trên mặt Sở Tiêu, giọng ân cần mà hỏi.
"Cậu là Cố Diễn ư?" Sở Tiêu mặc kệ cậu hỏi, cậu vô thức mà hỏi.
"Tôi là Cố Diễn." Hắn tiện tay chỉnh lại mái tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-hoa-danh-danh/3597959/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.