Tiếng bước chân vang lên hớt hải, cậu Phúc chạy một mạch lại gian nhà chính. Không thấy bóng dáng mợ Thi, không thấy cả một âm thanh tiếng động phát ra:
"Mợ Thi! Mợ Thi! Mợ ở đâu vậy?"
Cậu cố thấp giọng nhất có thể để không làm ông bà bên bàn ăn nghe thấy. Cậu bước lần theo từng gian phòng trống hoắc không có dấu tích. Trong lòng thầm tự oán trách bản thân sao có thể vô ý để mợ ấy vào đây như vậy? Cậu chạy thẳng một mạch đến gian phòng cậu Cả, nói vọng vào:
"Cậu Cả! Cậu có trong này hay không?"
Bên trong không nghe tiếng trả lời.
"Vậy tôi mở cửa được không?"
Cậu Phúc rón rén đặt lại tay trên cánh cửa buồng lớn, đẩy nhẹ nhàng tiến vào. Bóng lưng cậu Cả ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế đẩu dài, quay lưng về cánh cửa lớn không buồn nhìn lại đằng sau. Trước mái hiên nhà lớn rộng, khóm hoa râm bụt cậu Cả thích nhất vẫn đang chúm chím e ấp từng nụ chờ mong thời cơ tốt nhất bung sức sống mãnh liệt.
Cậu Phúc bước tới phía sau, nhẹ nhàng lên tiếng:
"Ông đã về, lệnh cho cậu ra bên ngoài dùng bữa cùng mọi người."
Cậu Cả từ từ mở mắt, con ngươi mệt mỏi nhìn cậu Phúc, chậm chậm đưa cánh tay mềm oặt lên trên chờ người dìu đỡ. Cậu Phúc bước đến, bàn tay chạm lấy vạt áo nâu còn thơm nguyên mùi xả nồng.
"Dừng lại!"
Cậu Hai không biết đã xuất hiện từ bao giờ ngay trước cửa chính. Hắn hùng hổ bước vào đẩy mạnh cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-hai-dong-ho/2815144/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.