Trong không gian mờ mờ không nhìn được rõ bên ngoài kia, cậu Phúc tựa lưng vào thành giếng, khuôn miệng, cổ họng đằng ngắt nhìn lên phía trên. Đỉnh đầu chỉ một màu đỏ rực loang lổ như máu chảy thành dòng dài. Dưới chân nhơ nhớp những bầy nhầy biết rõ ràng là thứ gì nhưng không thể thoát ra.
-Những ngừoi giống như cậu, khi bị bắt tới nơi này đều phải trải qua những cuộc tra tấn tinh thần đến mất hết lý trí như này sao?
Cậu lần mò trong màn đêm, không dám chạm tay vào bức tường rêu phủ. Bởi vì nếu như không may, thứ cậu chạm vào rất có thể là thân xác không hoàn chỉnh của một người xấu số.
Tiếng nói cười bên ngoài, tiếng bước chân vội vã trên đầu, tiếng trêu đùa vọng xuống miệng giếng, tiếng vọng lại nghe từng âm nhức lòng.
“Có ai nghe thấy tôi nói không?”
Bên trên vẫn như vậy, im lặng.
“Không ai nghe thấy gì sao? Có thể cứu tôi khỏi đây không? Tôi ở dưới này đây!”
Tiếng vọng chỉ mình cậu nghe thấy rõ nhất.
Bên trên truyền lại tiếng giọng người phụ nữ quát lớn:
“Chúng mày làm gì ở đó? Cắm đầu xuống giếng cạn như vậy? Muốn chết hả? Mau về nhà!”
Hoá ra bên ngoài trời đã sáng, hoá ra những tiếng cười đùa đấy đều là chân thật, không phải là mơ.
Hoá ra chỉ có cậu ở trong này gào thét vô vọng, bên trên kia có cũng không thể nào nghe thấy tiếng kêu.
Trời ban sáng, bên dưới giếng cạn này vẫn chỉ là một màu đen.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-hai-dong-ho/2815023/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.