Dứt lời, bà Hai quay người vào lại trong gian phòng. Cánh cửa khép lại vang lên một thanh âm lạnh. Tiếng bước chân đi lại cũng dừng tại một điểm.
Để lại bên ngoài cậu Cả vẫn như thường ngày, cùng mợ Thi lẫn cậu Phúc đứng bên cạnh.
Dù cho bà Hai nói có thể tìm thấy thứ đó trên người cậu cả. Nhưng một người nếu thực sự đã chết rồi, không phải khắp nơi đều vương mùi hôi hám, tanh tưởi cùng tiếng bay nhặng nhịt của ruồi bọ tìm nơi rỉa mồi?
Làm sao có thể khiến cho cái thân cậu Cả này tiếp tục duy trì tới 10 năm. Làm sao có thể trong 10 năm ấy không một tiếng vạch trần, không một thanh âm rõ ràng?
Tại sao phải đợi đến bây giờ?
Mợ Thi gạt cánh tay còn bám chặt trên ghế đẩy của cậu Phúc, tự mình lên tiếng:
"Tôi với cậu ấy...vẫn là vợ chồng. Cho dù là chuyện gì cũng nên để tôi tự mình tìm ra.”
Bàn tay nhỏ nhắn tiến lên phía trước, đôi mi khép hờ xốc lại phần tinh thần.
Đâu phải chưa từng một lần chạm vào người cậu Cả?
Đâu phải mợ chưa từng biết tới cảm giác da thịt trùng xuống nhẽo nhẹt sờ thấy tận xương?
Nhưng lần này... kinh ngạc không chỉ dừng lại bàn tay, thần trí không cho phép rút lại, xung thần kinh lan truyền hơi lạnh thấu tận xương, một chút ấm cũng không thấy.
Da thịt cậu Cả lạnh lẽo được truyền hơi ấm lại càng thêm khó khăn quá sức chịu đựng. Nó như một tảng đá lớn, trông lạnh lẽo vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-hai-dong-ho/2815003/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.