Cô nhìn chiếc xe chở Quan Thục khuất dần trong màn đêm, nhất thời cổ họng nghẹn không nói rõ được thành lời. Sao cô cứ thấy không đúng lắm?!
Vừa quay lại thì đã chạm ngay ánh mắt Vũ Hán đang chòng chọc nhìn mình. Anh ta vẫn thấy bất bình thay em gái.
Lạc Thần cũng không nói được điều gì. Đó là sự thật. Cô là kẻ thứ ba, cô phá hoại gia đình của người khác.
"Ngoan ngoãn ở lại đây cho tôi. Nếu cô còn giở trò, tôi nhất định sẽ khiến cô sống không yên ổn!".
Coi như những lời hắn cố kìm nén nãy giờ cuối cùng cũng đã có thể giải toả.
Lạc Thần nuốt khan, cố nén sự sợ hãi, một mình trơ trọi đi theo hắn lên trên phòng. Căn nhà mênh mông càng khiến cô cảm thấy lạc lõng. Tay cô hết níu lấy dây túi xách rồi lại chặt chẽ vò vào nhau.
Cô tự hỏi, đã đi đến nước này rồi. Cô muốn rút đi có còn kịp nữa không?
Vũ Hán dẫn cô đến một căn phòng, đem hành lý của cô để vào bên trong.
Cô thầm thở phào, tưởng rằng mình cuối cùng đã có được một chút không gian riêng tư thì hắn nói.
"Đây là phòng của tôi...".
Cô có thể cảm nhận được rõ ràng là mặt mình cứng đơ lại.
"Chỉ còn cách đó thôi. Cha mẹ tôi sẽ không tuỳ ý bước vào phòng tôi đâu. Nếu lỡ một ngày cha tôi về đột xuất thì biết giấu cô đi đâu? Nên cứ trốn sẵn ở đây là tốt nhất rồi".
Lúc này mặt hắn mới dãn ra, trông bớt hình sự một chút.
"Hơn nữa, cô cần người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-giau-kin/1099005/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.