Sau đó, cũng không ai hỏi thêm cô câu nào nữa. Giống như sợ hỏi ra vỡ nhẽ, sẽ có ngay một vụ nổ lớn ở trong nhà. Họ tốt nhất không nên biết, hoặc chí ít không nên biết đến sự tồn tại của đứa bé này.
"Con thấy không được khoẻ..." - Sắc mặt cô xám ngoét - "Con xin phép được về trước ạ".
Cô thực sự không có tâm trạng nào mà ngồi đây ăn thêm được nữa. Cô sợ mình sẽ để lộ ra điều gì đó.
"Em bị ngốc sao?" - Đông Dương ngăn cô - "Bên ngoài tuyết rơi nặng như thế, chắc chắn các tuyến giao thông quan trọng đều đã ngưng hoạt động cả rồi. Chưa kể, sức khoẻ em như vậy, có chịu nổi ngồi xe đến mấy tiếng để đi về ngoại ô không?".
Lúc nào cô cũng phải có người ở cạnh. Chợt nhớ đến lời này của Lâm Duệ, cô cũng có chút băn khoăn. Nhưng cũng không thể ở lại nơi này làm mất vui gia đình của họ được.
"Em không sao. Em có thể tự về được".
Hoặc có thể thuê một khách sạn ở gần đây nghỉ qua đêm.
""Anh đã nói rồi, các tuyến đường giao thông hiện tại đều không hoạt động nữa. Em muốn đi về bằng cách nào?" - Đông Dương bỗng dưng nổi đoá chộp lấy tay cô không cho cô đi.
Lạc Thần vốn muốn kiên định từ chối, nhưng khi nhận ra cảnh tượng kì lạ của cô và Đông Dương, cô lại cảm thấy có hơi khó xử. Toàn bộ mọi người đều đang nhìn cô và Đông Dương, bọn họ đang cự nự như những cặp đôi đang cãi nhau. Nếu Đông Dương làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-giau-kin/1099002/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.