"Bác sĩ Trương! Bác sĩ Trương!".
Vừa hết một ca làm việc dài dằng dặc, điều cuối cùng một bác sĩ muốn nghe lúc này chính là những tiếng kêu khẩn cấp này đây.
Trương Lâm Duệ quay lại phía cánh cửa đang mở rộng chờ đón anh ra về. Phía trên đó là một cái đồng hồ treo tường bọc sáng loáng thầm lặng điểm 10h tối. Đằng sau cánh cửa lại là cô y tá với nét mặt đang thảng thốt như lại vừa có một ca cấp cứu vừa ập đến.
Cố nén cơn bất mãn đang bùng lên trong lòng, Lâm Duệ ân cần hỏi han như đang trò chuyện với bệnh nhân.
"Có chuyện gì vậy?".
"Bệnh nhân của anh, cô Lạc Thần đó, đang ở trong phòng cấp cứu!".
Cái đầu đang ong ong lười biếng của Lâm Duệ như vừa bị một cái búa lớn đập mạnh một cái. Anh choàng tỉnh, hốt hoảng đến độ đánh rơi cả tập hồ sơ đang nhét một nửa vào cặp.
Anh chạy ra khỏi cửa, nói nhanh với cô y tá kia.
"Dẫn tôi đi!".
Dọc đường đi đến phòng bệnh, Lâm Duệ chỉ còn biết thầm cầu nguyện, người con gái kia sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc. Trong đầu anh vẫn còn nhớ như in lần đầu tiên gặp mặt.
Đó là một ngày mùa hạ nắng chói chang. Vẫn như thường lệ, Lâm Duệ vẫn đang ngồi chôn chân trong bốn bức tường phủ trắng. Cảm giác ngột ngạt và nhàm chán thường nhật không cho thấy bất cứ dấu hiệu nào của một sự biến động.
"Gọi người tiếp theo" - Lâm Duệ gập sổ khám bệnh và nói với cô y tá.
"Mời cô Lạc Thần!".
Lâm Duệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-giau-kin/1098994/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.