Đông Dương đi nhanh đến chỗ của cô. Trước lúc cô kịp hiểu chuyện gì thì một cú tát như trời xé đã giáng thẳng xuống mặt cô. Lực dụng vô cùng mạnh, khiến cô lảo đảo lùi về sau mấy bước.
"Lạc Thần... Nhà tao không có cái loại người vô ơn như mày" - Cô nhìn thấy lồng ngực của Đông Dương đang phập phồng gấp gáp. Anh đã lên đến đỉnh điểm của cơn giận dữ - "Cút!".
Lạc Thần nước mắt lưng tròng nhìn anh. Cô... chỉ còn thấy trống rỗng lẫn đau khổ.
Bao nhiêu ánh mắt đều đã chứng kiến hết toàn bộ cảnh này. Bọn họ đang nhìn xuống cô từ đầu đến chân, có người thì đánh giá, có người khinh bỉ. Trong đó có cả ánh mắt đầy hổ thẹn và thất vọng của bố mẹ.
Không để anh chờ quá lâu, cô liền ôm mặt chạy nhanh ra ngoài. Nỗi tủi nhục này, ai thấu cho cô đây? Cô cắm mặt chạy khỏi bữa tiệc đó. Đáng nhẽ ra mọi chuyện này không nên xảy ra với cô... Tại sao cô lại rơi vào tình cảnh này chứ? Nếu cô còn có ba mẹ... thì tốt biết mấy.
Lạc Thần không biết từ lúc nào đã lao ra đường. Khi cô nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi đánh động bên tai thì mới giật mình dừng lại. Ánh đèn pha chói loá rọi thẳng vào mặt cô. Lúc đó chẳng hiểu chính mình đang làm gì nữa, cô ngây ra...
"Lạc Thần!" - Cô nghe thấy tiếng Hoán Lôi gọi từ xa.
Chiếc xe phóng thẳng đến cô, nhanh như cơn gió, rồi đổ lại cái "kịch". Mọi người đều thót tim. Trong một giây nào đó, Lạc Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-giau-kin/1098991/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.