Cũng không phải để mẹ hay bất cứ ai chờ quá lâu, ngay chiều hôm ấy, cô xách hành lý ra khỏi nhà. Thật ra, đi cũng là một cách giải thoát. Ít ra thì không phải chạm mặt Đông Dương, trái tim cô cũng sẽ không đau đớn nữa. Lạc Thần không có dự tính gì, nhưng cô cũng không muốn đến làm phiền Tố Như, Thiên Sa hay Hoán Lôi.
Cô chỉ muốn ở một mình, độc lập. Nhất là khi bản thân đang mang bệnh, cô cũng không muốn mang lại phiền toái cho mọi người. Sống nay chết mai, đều do bản thân cô một mình gánh vác.
Lạc Thần sau khi đứng một lúc tra tìm thông tin trên mạng, cũng đã kiếm được một chỗ không tồi. Bản thân cô không có nhu cầu gì cao, chỉ cần một chỗ để ngủ là được. Đằng nào, bản thân cũng sắp chết, không nên quá tốn kém.
Đó là một căn phòng nhỏ, nhỏ bằng cái toilet ở trong phòng của Đông Dương mà thôi, phòng tắm cũng gọi là đầy đủ chứ cũng chỉ đủ cho một người đi vào. Nhưng do chỗ này gần trường học, lại cách khá xa nhà của Đông Dương nên cô ký hợp đồng vào ở luôn, còn được giảm bớt một số tiền nho nhỏ vào tháng đầu thuê phòng. Căn phòng nhỏ, cái gì cũng không có, cũng may... Số tiền ít ỏi còn lại cũng để cô mua một bộ gối nệm sơ sài và thêm một số đồ dùng làm bếp. Chợt nghĩ lại thấy như vậy cũng hay vì cô đang không biết cách ăn nói sao để đi ra nước ngoài quay bộ phim kia đây. Chắc phải đi ngót nghét những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-giau-kin/1098988/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.