"Em xem em kìa. Có cần liều mạng đến vậy không?" - Hoán Lôi xót xa, dán lại hai đầu gối của cô. 
Lạc Thần vốn cũng không biết, cái sân khấu đó lại gồ ghề đến vậy. Tuy nhiên, máu chảy thực sự khiến cô dễ chịu hơn một chút. Lạc Thần ôm lấy bên má vẫn còn đang tê rần của mình, thật sự là đánh rất mạnh tay. 
"Không sao mà, như vậy thì anh Vệ Cơ mới thấy được em đã cố gắng đến thế nào". 
Chỉ khi được diễn, cô mới được phép sống thật với cảm xúc của bản thân. Huống hồ, có vẻ như thứ duy nhất mà cô giỏi là diễn xuất. Cô không thể để cơ hội này cứ thế mất đi như vậy được. Cô muốn đi xa hơn nữa trong nghề này. 
Lạc Thần trở về nhà. Cô mệt rồi, cô muốn ăn gì đó rồi đi ngủ. May cho cô, Đông Dương vẫn chưa về nhà. Cô mở tủ lạnh, uống một ít nước ép rồi đi lên phòng mình lúc trước ngủ. 
Trong giấc mơ đó, cô trông thấy bóng người lạ lẫm rồi. Đã bao năm rồi, sao hắn vẫn xuất hiện như vậy. Lạc Thần còn tưởng, cô đã trao thân mình cho Đông Dương rồi thì giấc mơ này sẽ không quay lại nữa. Không ngờ... Những cơn ám ảnh này vẫn chưa bao giờ thôi theo đuổi cô. Lạc Thần sợ hãi, vẫy vùng dù cho cả người đều đã bị khoá chặt. Bóng người đàn ông đó đè chặt lấy cô. Đã qua bao lâu rồi, sự sợ hãi lẫn đau đớn vẫn còn nguyên nó. Chân cô cứ không ngừng cấu chặt lấy tấm drap dưới thân. Lạc Thần cảm thấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-giau-kin/1098977/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.